Danh mục

Cha tôi và cách yêu thương của ông ấy

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 122.80 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nó nhớ, nó hận cha từ khi nó mười tuổi. Năm đó cha uống rượu nhiều, hung hãn đánh mẹ, nó và em trai đứng bên cạnh nhìn thấy. Trong lòng đứa trẻ ấu thơ đã dệt nên lòng thù hận sâu sắc và lớn dần lên theo năm tháng.Cha là một người đàn ông trầm mặc, ít nói trừ phi uống rượu. Nó nhớ, nó hận cha từ khi nó mười tuổi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cha tôi và cách yêu thương của ông ấy Cha tôi và cách yêu thương của ông ấyNó nhớ, nó hận cha từ khi nó mười tuổi. Năm đó cha uống rượu nhiều, hunghãn đánh mẹ, nó và em trai đứng bên cạnh nhìn thấy. Trong lòng đứa trẻ ấuthơ đã dệt nên lòng thù hận sâu sắc và lớn dần lên theo năm tháng.Cha làmột người đàn ông trầm mặc, ít nói trừ phi uống rượu. Nó nhớ, nó hận chatừ khi nó mười tuổi. Năm đó cha uống rượu nhiều, hung hãn đánh mẹ, nó vàem trai đứng bên cạnh nhìn thấy. Trong lòng đứa trẻ ấu thơ đã dệt nên lòngthù hận sâu sắc và lớn dần lên theo năm tháng.Cha nó là chủ nhiệm thôn.Trong con mắt của trăm họ, chức to nhỏ cũng đều tính là quan. Nhưng trongmắt nó thì không phải. Nó đọc rất nhiều sách, biết có lãnh đạo cấp trên, biếtcó nhiều quan chức còn to hơn cha nó. Cho nên nó coi thường cử chỉ của chanó. Cha tôi vàcách yêu thương của ông ấyTrong thôn, người khác có chút việc nhỏ, cha nó cũng nói: “Ồ! Đây là vấnđề nguyên tắc”. Trong nhật ký của nó ghi: Cha tôi là cái gì, chủ nhiệm à?Cái gì tôi không thèm biết. Tôi hận ông ta”.Cha nó nghiện rượu, mọi ngườitrong thôn có việc lớn, việc nhỏ đều gọi cha nó đến giúp. Những việc đó ônghết sức nhiệt tình. Cha nó sau khi uống rượu thường cùng ngồi với mọingười trong thôn, mắt đỏ lên. Nó không hiểu, nhưng có một điều nó biết đólà việc làm cho người ta chán ghét.Cha nó cũng mời các lãnh đạo lớn bé đếnnhà nó ăn cơm, mẹ thì tất bật phục vụ. Nó không quen những người đó màngấm ngầm cảm thấy họ đến để phá hoại cuộc sống của nó, khiến nó khônglàm được bài và không học được bài.Nó nghĩ sau này lớn lên, tuyệt đốikhông bao giờ lấy người như cha.Cho nên thủa ấu thơ, nó càng vùi đầu vàohọc, nghiến răng mà học. Dần dần hình thành thói quen, khi cha nó nói“nên”, thì nó luôn tìm mọi lý do để nói “không nên”. Khi đó ông trừng mắtnhìn nó nói: “Tao phải đánh cho mày một trận”.Khi đó nó kiên cường ngẩngđầu lên nhìn thẳng vào mặt cha nó. Nhưng nói chung sau ba, bốn giây bạitrận, trong ánh mắt cha nó có cái gì đó nó không hiểu thấu và cũng có cái uyquyền khiến người khác phải sợ hãi.Hàng xóm bảo với cha “Ông có một côcon gái ghê gớm, từ bé lúc nào cũng lý sự”. Cha nó nói: “Vật không thànhtài thì chỉ là đồ bỏ đi”. Nó im lặng nghe, càng cảm thấy khó chịu, càng hậncha.Nó vào trung học ở thành phố, một hoặc hai tuần mới về thăm nhà. Chavẫn giữ chức vụ cũ ở trong thôn, mỗi lần về đến nhà nó đều thấy cha ngồiuống rượu với cán bộ thôn. Cảnh này khiến nó rất khó chịu. Nó thà ngồitrong phòng nhỏ một mình còn hơn nhìn thấy mặt cha.Nó càng xót thươngcho mẹ. Người đàn bà nhỏ bé ấy từ trước đến nay đều là cái bóng của cha,không dám nói to một tiếng, luôn luôn “phu xướng, phụ tùng” răm rắp theocha.Khi đó nó lại thầm nghĩ sau này quyết không bao giờ làm một người phụnữ như mẹ, nó phải tìm được người đàn ông quan tâmgiúp đỡ vợ con.Thế làngày nghỉ, nó mượn cớ bận học không về nhà, trừ khi thiếu tiền sinh hoạtphí mới về nhà một lần để lấy. Nó chỉ mở mồm xin mẹ. Đối với cha nó rất ítnói, cha cũng ít khi nói chuyện với nó. Nếu mẹ không ở nhà, nó mượn cớ rangoài, đến nhà bạn học, tránh một mình đối diện với cha.Có khi cha nó lênthị trấn công tác rẽ vào trường thăm nó. Ông ta đến đợi ở phòng khách, đợihồi lâu nó mới đủng đỉnh từ phòng học đi ra, đến bên cha, nó lạnh nhạt hỏimột câu : “Cha đến rồi hả cha?”. Cha quay đầu lại nhìn nó, ánh mắt không lộvẻ gì thân thiết, chỉ đáp lại một câu rồi quay ra nói chuyện tiếp với ngườithường trực. Nói xong mới quay ra hỏi một câu: “****** bảo bố đến thămmày, mọi việc vẫn tốt chứ?”.Hóa ra là mẹ mình, mẹ con liền khúc ruột, chađến lần này chỉ là do mẹ dặn dò này nọ thì mới đến. Nó nhớ mỗi lần nó vềnhà, mẹ đều đứng ở cổng ngóng nó mà thấy xót xa, rưng rưng nước mắt.Lúcđó nó thấy cha chăm chú nhìn nên nó cúi đầu xuống trả lời “Con học tốt”.Câu hỏi của cha quá đơn giản hình như trong lòng cha không có đứa con gáinày, nó nghĩ. Cha ngồi trên xe sau đó nhiệt tình chào ông thường trực, hémột mắt nhìn nó rồi đi.Có khi cha mang ít tiền đến cho nó, nói mẹ nhờ mangđến cho. Nó lại càng kích mẹ. Trong nhật ký nó viết: Cha có chút gì đó giảdối.Khi nhận được thông báo vào đại học, nó đưa cho mẹ xem, mẹ cảm độnglắm, cứ sờ sờ xoa xoa vào giấy rồi đưa nó cho cha xem. Nó chú ý quan sátđộng tĩnh trên khuôn mặt cha. Điều đó đối với cha mà nói, hoặc là giả mộttiêu chí của thành công, đáng để ông cầm đi khoe khắp lượt. Nó cảm thấytay cha nó run run nói một câu: “Thật đây rồi”.Nó không rõ ý tứ của lời nóiđó. Sau đó mấy ngày cha nó làm cơm mời mọi người trong thôn, hàng xómlại nói: “Ông xem, con gái ông thật có bản lĩnh”. Nó chờ đợi một câu phôtrương của cha, nhưng nó chỉ thấy ông cười hai tiếng vì thế nó có chút thấtvọng.Khi đi, cha đưa nó ra bến xe ở thị trấn. Sắp lên xe cha bảo nó: “Lên xeđừng nói nhiều, sau khi đến nơi gọi ngay điện về, mẹ nhớ mày đấy”.Haimươi bảy tuổiSau khi tốt nghiệp đại học, nó ở lại thị trấn, ...

Tài liệu được xem nhiều: