"Em tin gặp được tình yêu từ cái nhìn đầu tiên là duyên may. Nhưng chính em sẽ biến tình yêu đó thành sự thật." Kì 1: Ngày Anh Đến"Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi Ngược lòng mình tìm về nông nổi Lãng du đi vô định cánh chim trời"Một ngày trời mưa rả rich, những giọt mưa ngâu cứ rơi tí tách xuống mặt đất, tạo ra một âm thanh tưởng chừng như kéo dài đến vô tận....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chạm tay vào hạnh phúc - Kỳ 1Chạm tay vào hạnh phúc - Kỳ 1Em tin gặp được tình yêu từ cái nhìn đầu tiên là duyên may. Nhưng chínhem sẽ biến tình yêu đó thành sự thật.Kì 1: Ngày Anh ĐếnEm ngược đường, ngược nắng để yêu anhNgược phố tan tầm, ngược chiều gió thổiNgược lòng mình tìm về nông nổiLãng du đi vô định cánh chim trờiMột ngày trời mưa rả rich, những giọt mưa ngâu cứ rơi tí tách xuống mặt đất, tạora một âm thanh tưởng chừng như kéo dài đến vô tận. Nhưng trong tiền sảnh củamột trong những khách sạn sang trọng nhất thành phố, tiếng mưa rơi ngoài kiadường như không ảnh hưởng gì tới nhã hứng thưởng thức âm nhạc của những vịkhách. Khách sạn mùa này hầu như chỉ có khách nước ngoài. Họ đến đây vì nhiềumục đích, đi du lịch có, đi nghiên cứu văn hóa có, đi vì công việc yêu cầu cũng có.Nhưng dù là với mục đích gì, tất cả các vị khách đều bày tỏ sự thích thú đặc biệtvới những chương trình biểu diễn âm nhạc vẫn diễn ra trong khuôn khổ tiền sảnhkhách sạn mỗi chập tối. Những nghệ sĩ đa phần là sinh viên của các trường nghệthuật. Chủ nhân khách sạn đã tinh ý nhận ra ông không phải mời những ca sĩ ngôisao làm gì. Chính những sinh viên trẻ tuổi này, họ chỉ có khao khát được cống hiếnnghệ thuật và thể hiện tài năng của mình. Tâm hồn của họ chưa bị che lấp bởi cáitham vọng được trở nên nổi tiếng bằng mọi giá, thế nên âm nhạc của họ trong trẻovà tha thiết đến lạ lùng. Hôm nay có một nhóm biểu diễn mới. Họ gồm năm người,hai chàng trai và ba cô gái. Nhóm nhạc này hơi đặc biệt một chút bởi họ biểu diễncác nhạc cụ dân tộc. Họ là một ngoại lệ bởi xưa nay khách sạn chỉ thuê những sinhviên biểu diễn nhạc giao hưởng thính phòng. Trong cái thời buổi hiện đại này, cócòn mấy người thích đắm mình trong những âm thanh phát ra từ các nhạc cụ làmbằng tre, nứa. Nhưng sau lần đầu tiên miễn cưỡng cho nhóm nhạc truyền thốngbiểu diễn, khách sạn phát hiện ra những vị khách nước ngoài lại tỏ ý thích thú đặcbiệt với những chàng trai, cô gái mặc áo dài khăn xếp dân tộc ngồi bên cây đàn. Vàthế là một tuần 3 lần, họ đều được biểu diễn ở tiền sảnh.Duy Anh đứng trên hàng lang tầng hai của khách sạn nhìn xuống. Anh không biếtmình đã đứng ở đây bao lâu rồi. 10 phút, 15 phút, không có lẽ phải lâu hơn thế. Kểtừ khi bản nhạc đầu tiên bắt đầu cất lên, kể từ khi nghe thấy tiếng đàn tranh réo rắtanh đã thấy nôn nao trong người. Ngay khi cuộc hội thảo kết thúc, Duy Anh ngaylập tức chạy ra ngoài đi tìm âm thanh cứ văng vẳng trong tâm trí anh. Duy Anhnhìn xuống ban nhạc đang biểu diễn phía dưới. Họ rất tập trung. Anh nhìn lướt quanăm người rồi dừng ánh mắt của mình lại chỗ người trẻ nhất. Đó là một cô gái. Côấy đứng giữa, đang chơi đàn tranh. Duy Anh bước xuống cầu thang, mắt vẫnkhông dời khỏi cô gái đang chơi ở giữa. Anh thấy khuôn mặt cô ấy có một vẻ gì đóvừa ngây thơ lại vừa nghiêm nghị. Đôi mắt cô ấy không chỉ nhìn vào đàn mà thỉnhthoảng lại quay sang hai bên, bàn tay vẫn chơi không chệch một nhịp. Và cô ấyluôn mỉm cười, cứ mỗi lần nhìn thấy một vị khách nước ngoài giơ máy quay phimlên, cô ấy lại nhìn thẳng vào ống kính và cười rất tươi. Nụ cười của cô ấy, kì lạlắm, làm cho những người không quen có cảm giác một khoảng trời nắng ấm đangở ngay trước mặt họ, một thảo nguyên xanh bao la đang trải dài ngút ngàn. Đứngbên cạnh cô gái ấy là một người con gái khác, xem chừng chỉ lớn hơn vài tuổi. Côgái kia rất khác với bạn mình. Cô ấy hơi cúi mặt xuống, và khi những ống kínhmáy ảnh chĩa về phía mình, cô ấy lại nhìn sang hướng khác, giữ một nét mặt rấtlạnh lùng. Cứ như để cho những vị khách xung quanh biết cô ấy không hề thíchhình ảnh của mình bị những người xa lạ lưu lại.Em có tin vào định mệnh không? Anh thì không, cho đến ngày anh gặp em.Linh Vy cố gắng tập trung. Cô thấy cổ mình mỏi cứng lại nhưng vẫn cố giữ khôngcho đầu mình quay sang phía bên trái. Cô biết nếu bây giờ quay sang phía đó cô sẽlại càng mất bình tĩnh. Vốn dĩ khi đang chơi đàn, Linh Vy thường quay đầu sanghai phía, cô muốn thấy nét mặt của các vị khách. Cô thích thú khi thấy cặp lôngmày của một ai đó hơi dãn ra khi nghe thấy tiếng nhạc. Cô cũng thấy vui vui tronglòng khi thấy một ai đó hơi đung đưa người, cố nhảy theo điệu nhạc. Lúc nào cũngthế, ánh mắt của cô chỉ nán lại mỗi người giây lát rồi lại nhìn sang hướng khác.Nhưng vừa nãy, khi ánh mắt cô nhìn lướt qua các vị khách trong tiền sảnh, nó đãdừng lại lâu hơn bình thường, nó đã chạm phải một ánh mắt khác. Một người contrai, chắc cũng chạc tuổi cô, đang nhìn xoáy vào cô. Anh không hề biểu hiện sự thưthái trên gương mặt. Nhưng lại tỏ vẻ rất chăm chú lắng nghe. Anh không cười,cũng không nhăn mặt. Cô không biết liệu anh có thích những bản nhạc cô đangchơi không nữa. Và rồi đột nhiên Linh Vy thấy anh nháy mắt một cái. Cô bỗngdưng thấy xấu hổ. Cô quay nhanh sang một bên, cố không xao nhãng.An Nhiên nhìn sang người bạn đứng cạnh mình, thấy rõ Linh Vy không hề tậptru ...