“Trong vũ trụ bao la này, chắc chắn sẽ tồn tại một thế giới, nơi những “chúng ta” khác hiện hữu và nắm bắt những định mệnh khác với chúng ta hiện tại”14 tuổiTôi nhỏ con, ngại giao tiếp và là một con mọt sách trong mắt mọi người. Mỗi tối thứ bảy, tôi sẽ lọc cọc đạp chiếc xe cà tàng của mình suốt gần ba ki-lô mét, và luôn dừng lại tại chân một ngọn tháp nhỏ. Sau đó, tôi sẽ mở cánh cửa sắt nặng nề bằng chiếc chìa khóa giấu sau một phiến đá to rồi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chạm vào cả thế giới ….Chạm vào cả thế giới …“Trong vũ trụ bao la này, chắc chắn sẽ tồn tại một thế giới, nơi những “chúngta” khác hiện hữu và nắm bắt những định mệnh khác với chúng ta hiện tại”14 tuổiTôi nhỏ con, ngại giao tiếp và là một con mọt sách trong mắt mọi người.Mỗi tối thứ bảy, tôi sẽ lọc cọc đạp chiếc xe cà tàng của mình suốt gần ba ki-lô mét,và luôn dừng lại tại chân một ngọn tháp nhỏ. Sau đó, tôi sẽ mở cánh cửa sắt nặngnề bằng chiếc chìa khóa giấu sau một phiến đá to rồi bước lên cầu thang hình xoắnốc dẫn tới đỉnh tháp. Luôn là những xúc cảm giống nhau. Hồi hộp, tim đập mạnh,máu dồn lên não… đến tận khi đã đứng trong khoảng không lạnh run, bốn bề làbầu trời lốm đốm ánh sao, tôi mới có thể thở lại như bình thường. Tôi ngồi đó,thường là hàng giờ liền, trải nghiệm cảm giác lạc lõng giữa bầu trời mông lung đếnvô định.Chính tại nơi này, tôi gặp em.Em là kẻ xâm nhập trái phép lãnh thổ của mình tôi trong một ngày hè mà tôi khôngcòn nhớ rõ. Bầu trời hôm ấy không nhiều sao, nhưng nó lấp lánh bởi đôi mắt trònlinh động trên khuôn mặt em. Em khuấy động không gian yên tĩnh bằng âm thanhtrong trẻo khiến tôi giật mình thức giấc khỏi giấc ngủ chập chờn.“Oa, trời sao này!”Tôi luống cuống bật vội chiếc pin bên cạnh, nhíu mày nhìn cho rõ hình dạng nhỏnhắn lờ mờ vì cặp kính gần bốn độ. Ánh sáng vàng dịu đột ngột khiến “kẻ xâmnhập” ngã phịch ra đằng sau:“M….a…m..a…MAAAAAAAAAA” – Giọng con gái gào lên.“Không phải ma!” – Tôi bật cười. Thì ra lúc sợ hãi con người ta có thể vừa lắp bắpvừa hét toáng lên một cách trơn tru đến vậy.“Không phải ma?” – Âm thanh nhỏ lại, cao hơn, vừa tò mò lại vừa ngầm mừng rỡ– “Không phải ma thật chứ?”“Ừ”Bóng người tiến lại gần, đến lúc này tôi mới nhận thức rõ ràng người đối thoại vớimình nãy giờ. Một cô bé chỉ trạc tuổi tôi. Ánh đèn yếu ớt không soi rõ khuôn mặt,nhưng đó là một cô bé có đôi mắt tròn linh hoạt và mái tóc thắt bím hai bên. Cô bétiến lại gần, nhìn tôi một lúc, rồi không hiểu nghĩ gì mà ngồi thoải mái ngay bêncạnh, vừa duỗi chân vừa hỏi tôi:“Cánh cửa sắt dưới kia là cậu mở đúng không?”“Ừ”“Sao cậu có chìa khóa? Mấy đêm trước tớ chẳng thấy cửa mở!”“Tình cờ. Tớ chỉ ở đây tối thứ Bảy”“Cậu không hỏi tớ là ai à?”“Không cần thiết”Cô bé bật cười rồi im lặng cùng tôi ngước nhìn bầu trời đầy sao. Tính tôi vốnkhông thích can thiệp vào những chuyện không liên quan tới mình. Tôi ở đây. Emcũng tình cờ lên đây. Chúng tôi gặp nhau. Vậy là đủ.“Thế tối thứ Bảy nào cậu cũng ở đây á? Để ngồi nhìn trời sao như thế này à? Tốtthật đấy!”“…”“Ít nói cũng hay nhỉ?” – Cô bé lẩm bẩm, tự ngâm nga một giai điệu nào đó.Thời gian trôi lặng lẽ. Chúng tôi ngồi bên nhau cùng ngước nhìn lên một bầu trời.Thật lạ, cũng là bầu trời đó, vậy mà khi nhìn lên, có người khóc, có người lại cười.Lúc này đây, tôi tự hỏi, phải chăng khuôn mặt chúng tôi đang mang cùng nét buồnnhàn nhạt?“Cậu biết Stephen Hawking không?” – Không lâu sau cô bé lại quay sang tôi, hỏi.Có vẻ em không phải dạng người có thể ngồi yên một chỗ quá lâu.Tôi nhún vai.“Ông ấy là tác giả một quyển sách. Trong đó ông cho rằng thế giới tồn tại tới mườimột chiều không gian. Ngoài những chiều chúng ta đã biết, còn những chiều khácbị nén vào nên con người không thể thấy được…”Cô bé ngừng một lát để đảm bảo tôi vẫn chăm chú nghe em nói.“Cũng có nghĩa, trong vũ trụ bao la này có thể cùng lúc tồn tại vô số những conngười khác nhau trong cùng một con người!”“Tớ không hiểu!” – Tôi thừa nhận.“Kiểu như linh cảm, ông ta cho rằng đó là thông tin về vũ trụ ở một thời đại khác!”– Cô bé giơ một ngón tay lên trước mặt, cẩn thận như đang cố chạm vào một tấmmàn mỏng manh dễ vỡ vô hình nào đó – “Như vậy, khi chúng ta đang ngồi đây,chúng ta cũng đang tồn tại ở một thế giớikhác, thế giới gần như trùng lắp với cái chúng ta đang sống. Gần đến nỗi chỉ cầnđưa tay như thế này, tớ có thể chạm vào nó. Trong vũ trụ rộng lớn này, tồn tạinhững thế giới khác, nơi“chúng ta” khác hiện hữu và nắm bắt những định mệnh khác với chúng ta hiện tại”“…”“Cậu có bao giờ nghĩ rằng, chỉ với một lựa chọn của mình, cuộc sống của cậu sẽkhông như bây giờ. Điều đó giống với một ngã ba đường, nếu cậu chọn đường bêntrái, hành trình của cậu sẽ khác với khi cậu chọn con đường bên phả!i”“…”“Điều đó không tuyệt vời sao?” – Giọng nói cô bé hơi run vì kích động – “Điều đókhông kì diệu sao? Khi biết rằng ở một nơi nào đó, tớ và cậu có thể từng quen, thânthiết, hay cả đời cũng không gặp nhau…”Cô bé mơ màng nằm xuống nền đá lạnh, hai mắt nhắm lại, môi phảng phất một nụcười kích động. Tôi cũng nằm xuống, khép mắt lại. Vài hình ảnh không rõ rànghiện lên trong đầu. Một sự hào hứng lan theo từng mạch máu chảy khắp người,chậm rãi khơi lên những suy nghĩ tôi vốn chưa từng nghĩ tới. Tôi vốn không dễ bịảnh hưởng, nhưng giờ đây lại vì câu nói của một cô gáimà kích động. Thật kì quặc!Chú ...