Em nhớ anh Sau câu nói của tôi là 1 thoáng im lặng . Sự im lặng đến ngột ngạt. Cuối cùng anh là người lên tiếng trước, có chút ngập ngừng:_ Anh nghĩ….chúng ta không nên như vậy_Em biết- tôi thở hắt ra- nhưng em không kiềm chế được, em xin lỗi_Uhm, không sao đâu Nhận thấy cuộc nói chuyện đã trở nên ngại ngùng tôi chủ động tạm biệt dù vẫn muốn được nghe giọng nói của anh thêm 1 chút nữa: _ Cũng muộn rồi, anh đi ngủ đi. Bye anh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chạm vào yêu thươngChạm vào yêu thươngCHẠM VÀO YÊU THƯƠNG1._ Em nhớ anhSau câu nói của tôi là 1 thoáng im lặng . Sự im lặng đến ngột ngạt. Cuối cùng anhlà người lên tiếng trước, có chút ngập ngừng:_ Anh nghĩ….chúng ta không nên như vậy_Em biết- tôi thở hắt ra- nhưng em không kiềm chế được, em xin lỗi_Uhm, không sao đâuNhận thấy cuộc nói chuyện đã trở nên ngại ngùng tôi chủ động tạm biệt dù vẫnmuốn được nghe giọng nói của anh thêm 1 chút nữa:_ Cũng muộn rồi, anh đi ngủ đi. Bye anh_ Uhm, chúc em ngủ ngonTôi gác máy rồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, 12h đêm, gió thổi vào hun hút.Lạnh. Nhưng tôi mặc kệ. Tim tôi còn lạnh giá hơn gấp trăm lần.Xa xa, thi thoảng từ 1 vài ô cửa sổ vẫn hắt ra chút ánh sáng trắng đơn điệu. Chúngle lói giữa đêm đen tĩnh mịch rồi như bị dao động bởi luồng gió đông buốt giá.Đêm! Tôi yêu nó nhưng cũng sợ chính cái màu đen thăm thẳm ngút tầm mắt ấy.Tôi trải sự cô đơn, hẫng hụt, trống rỗng của mình trong đêm. Và sau 1 ngày miệtmài với đống lí thuyết bài vở, khi đầu óc không còn vướng bận điều gì, tôi đối diệnvới màn đêm, với bóng tối trong lòng mình và lặng lẽ nhớ anhAnh là mối tình đầu của tôi. Anh hơn tôi 4 tuổi, cao ráo, không đẹp trai lắm nhưngrất duyên. Tôi thích nụ cười của anh và tôi yêu ánh mắt dịu dàng trìu mến của anhvô ngần. Anh có cái ôm ấm áp nhất thế gian này, tôi tin thế. Và chỉ anh mới cho tôicảm giác yên bình, dễ chịu như đang trú chân ở thiên đường.Tôi rất yêu anh nhưng chính tôi, chính sự bướng bỉnh của 1 đứa trẻ con, chínhnhững hờn ghen vô cớ, dai dẳng mà tôi đã đẩy những nứt vỡ giữa tôi và anh đi quáxa. Chúng tôi chia tay vào 1 ngày nắng- ngày nắng buồn nhất trong đời tôi. Tôi đãkhóc rất nhiều nhưng tôi không níu kéo anh. Không phải tôi không yêu anh mà bởitôi muốn giữ cho mình 1 chút lòng tự trọng để đối diện nỗi đau này, để anh khôngmệt mỏi và tôi có thể nhanh chóng quên anh. Nhưng tôi chưa từng ngừng yêu anh.Anh đã dạy tôi rất nhiều điều trong cuộc sống nhưng anh vẫn chưa dạy tôi cáchquên 1 người mà tôi yêu thật lòng, yêu rất nhiều...Yêu anh nên tôi trở thành bạn thân của anh. Ở bên anh, để thỏa mãn bản thân mìnhvà kiếm tìm 1 cơ hội.Tôi đi học xa nhà. Khoảng cách giữa tôi và anh là 2 tiếng ngồi tàu. Thi thoảng vềquê tôi lại mè nheo đòi anh đưa đi chơi, đòi anh đưa đến những nơi chúng tôi đãcùng tới thưở còn yêu nhau. Khi nào anh chưa có người yêu, tôi vẫn còn hi vọngMùa đông tôi nhớ anh nhất. Vì gió lạnh lùa vào tim, lùa vào những khoảng trốngtrong lòng tôi. Tôi nhớ bàn tay ấm áp, cái nắm tay thật chặt, cái ôm từ đằng sau, cáinghiêng đầu vào bờ vai rộng lớn của anh. Tôi nhớ ly ca cao nóng hổi anh đem quacho tôi mỗi sáng. Nhớ câu nhắc mặc ấm, quàng khăn của anh. Nhớ lắm.< Này cô bé phiền phức, đi ngủ mau đi. Không ngày mai mắt thâm quầng như gấutrúc thì xấu lắm. Anh biết em lại đang suy nghĩ, nghĩ ít thôi và nhớ anh ít thôiđấy >Tôi phì cười khi đọc tin nhắn của anh. Anh luôn hiểu tôi như thế. Điều khiến tôivui hơn cả là lúc này đây anh đang nghĩ tới tôi và quan tâm tôi< Dù mắt thâm quầng thì em vẫn rất xinh đẹp. Em nhớ anh ít hay nhiều thì làquyền của em chứ. Em biết rồi, đi ngủ đây. Anh ngủ ngon nhé :X>1 phút sau anh nhắn tin lại cho tôi< Là gì thế anh?>< Khi nào về anh nói em biết. Chúc em ngủ ngon>Tôi lên giường đắp chăn, ngoan ngoãn như 1 chú mèo con. Đôi khi tôi thấy mìnhthật ngốc, 1 sự quan tâm của anh cũng khiến tôi vui mừng khấp khởi dù sự quantâm ấy rất có thể chỉ với tư cách anh trai và em gái. Hình như ai yêu cũng ngốcnghếch như vậy thì phải2.Những ngày tháng cuối cùng trước khi nghỉ tết, không khí rộn ràng lắm. Ai cũngnao nức mua sắm và chuẩn bị hành lí về quê đón tết với gia đình. Tôi cũng rất hàohứng. Chỉ vài ngày nữa thôi, tôi sẽ được gặp anh. Trong lòng tôi dấy lên 1 niềm hivọng lạ kì, tôi tin tưởng vào sự chờ đợi của mình.Kết thúc buổi học cuối cùng, tôi kéo Tùng đi mua váy. Tôi muốn ngày trở về sẽthật đẹp trong mắt anh. Tùng học cùng lớp với tôi, là người Hà Nội chính gốc nêntính tình hòa nhã, khéo léo và rất tâm lí. Chúng tôi thân nhau kể từ ngày đầu tiêntôi chân ướt chân ráo tới vùng đất đông đúc này_Sao tự dưng Miên lại muốn mua váy?_Con trai vẫn thích con gái mặc váy mà. Ngày tết điệu chút đâu có sao – tôi cườitoeTùng không được hào hứng cho lắm, ánh mắt cậu ấy buồn buồn._ Miên lúc nào cũng xinh hết. Anh Duy có lẽ cũng thấy vậyTôi không nói gì mà giả vờ lăng xăng chọn váy. Tôi biết Tùng thích tôi nhưngtrong lòng tôi chỉ có anh Duy. Tùng có lẽ cũng giống tôi dù đau khổ nhưng vẫnluôn kiếm tìm 1 cơ hội, vẫn luôn nuôi trong mình 1 hi vọng. Và nếu không tự chomình chấp nhận thì mặc cho ai khuyên can cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Khoảngcách lớn nhất trên thế gian này không phải khoảng cách từ ngọn núi này tới ngọnnúi khác, từ trái đất tới mặt trời mà là khi đứng trước người mình yêu nhưng khôngthể nói ...