Mưa tháng sáu ào ào. Nửa năm nắng ròng cháy chỉ, mặt đường khô hơn chiếc bánh tráng nướng. Mưa đến, nước lênh láng, bùn đất ứ đọng, hục hang, cống nghẹt. Mỗi khi mưa, đường sá tự dưng đông đúc lạ, người xe cộ chen chúc, ùn ùn. Anh lại về trễ. Khu nhà vắng vẻ, các cánh cửa sắt nhà xung quanh đã đóng im ỉm. Vài con chuột từ cống chui lên nghiêng mắt dòm anh, kêu túc túc. Ánh đèn đường le lói xuyên qua cánh cổng hắt lên bức tường vàng khè. Vệt sáng loang...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chân thành Chân thành TRUYỆN NGẮN CỦA TRƯƠNG ANH QUỐCMưa tháng sáu ào ào. Nửa năm nắng ròng cháy chỉ, mặt đường khô hơn chiếc bánh trángnướng. Mưa đến, nước lênh láng, bùn đất ứ đọng, hục hang, cống nghẹt. Mỗi khi mưa,đường sá tự dưng đông đúc lạ, người xe cộ chen chúc, ùn ùn.Anh lại về trễ. Khu nhà vắng vẻ, các cánh cửa sắt nhà xung quanh đã đóng im ỉm. Vàicon chuột từ cống chui lên nghiêng mắt dòm anh, kêu túc túc. Ánh đèn đường le lóixuyên qua cánh cổng hắt lên bức tường vàng khè. Vệt sáng loang lổ, bức tranh vẽ cẩu thảvới gam màu sáng tối pha cẩu thả. Mở cánh cửa cổng nhè nhẹ tránh phát ra tiếng cót kétlàm thức giấc nhà bên. Bức tranh bị xóa đi rồi vẽ trở lại như cũ. Đứng ngắm một lúc anhdắt xe vào trong, khóa cửa lại cẩn thận.Phải khóa cửa cẩn thận, anh luôn dặn mình như thế. Nhà nào cũng hai ba lớp cửa và haiba lớp khóa. Cửa kéo cửa cuốn, khóa trong khóa ngoài, khóa nội khóa ngoại. Thế mà vẫncó vài nhà bị trộm cưa khóa cạy cửa. Nhắc đến trộm, anh lại cười thầm. Hôm mãi xem tivi đến khuya đi ngủ, không khóa cửa cũng không khóa cổng, sáng ra mọi thứ vẫn cònnguyên. Lần khóa mấy lớp cửa còn móc thêm một ổ khóa bên trong, hôm sau mở xongkhóa vẫn không ra ngoài được. Quái! Anh bu tường trèo xuống đất, ai đó đã khóa phíabên ngoài. Người nào rãnh? Kẻ nào thù ghét nhốt anh trong căn nhà của mình? Tấm đanhgóc vách bị lật ngược, không cần nhìn xuống hố sâu hơn nửa mét anh cũng biết điều gì đãxảy ra. Anh cứ đứng đó cười vang rồi mới gọi thợ mang máy bơm mới đến lắp.Anh bật đèn, vắng như nhà hoang. Suốt ngày đi làm, tối về đặt lưng được một chút. Sángchủ nhật còn mắt nhắm mắt mở bạn bè đã hú nhau cà phê cà pháo, ra ngoại thành hónggió. Gió ngoại thành mát rượi, trong veo; vươn vai hít thở đầy căng lồng ngực, thả tầmmắt đến xa tít chân trời. Ở nhà, đi làm, ở cơ quan anh hít thở dè chừng, sợ thở nhiều sẽ hítphải bụi. Ngày ngày đi đường, hơi ga từ cống rãnh không được làm kín bốc lên khi nắnglúc mưa, cái mũi anh bị khìn khịt khó thở. Nhiều lúc muốn về quê sống, không kẹt xe,không khói bụi, không mùi ga từ cống rãnh bốc lên lúc nắng khi mưa. Việc làm. Việclàm, anh phải bám trụ thành phố này.Chẳng biết thằng Tây làm vào giờ giấc nào mà quanh năm suốt tháng đi du lịch nghỉngơi. Anh cứ cắm đầu cắm cổ làm miết như con trâu con ngựa. Chẳng bao giờ đượcthảnh thơi, chẳng bao giờ dư dả. Những nỗi lo mơ hồ cứ vây lấy, chẳng lúc nào anh cómột cảm giác an toàn. Cứ phải lo cho ngày mai, cứ phải dành dụm chắt chiu để rồi ănngon mặc đẹp không còn là nhu cầu tự thân, với anh dần dần không còn cần thiết nữa.Mọi giá trị bị bị đảo lộn, câu hỏi thường trực trong giấc ngủ mơ màng, ngày mai mình sẽsống ra sao?Mở toan hai cánh cửa cho gió lùa vào, vài chiếc lá từ giàn thiên lý rơi vào nền gạch men,đậu trên mặt bàn. Đói, chưa buồn nhặt, anh đi tìm thức ăn lót dạ. Dạ dày đang trống rỗngcồn cào, hai thành như sắp cọ vào nhau. Cứ ăn uống bữa sớm bữa khuya thế này mộtngày không xa anh sẽ bị bao tử. Bác sĩ thường bảo thế khi anh đi khám tổng quát. Anhkén ăn do ngại đồ ăn thức uống bị nhiễm độc. Cũng kỳ lạ, con người ăn toàn thức ăngiống cao sản ngắn ngày nhưng cứ bắt mình phải mạnh khỏe sống thọ.Bới tô cơm, ngồi vào ghế, duỗi thẳng hai chân ra phía trước cho đỡ mỏi, với chiếc remotebật ti vi. Lâu rồi anh chẳng coi được một buổi thời sự tối đầy đủ. Bản tin cuối ngày, tìnhhình biển Đông đang căng thẳng. Lãnh hải ta đang bị lấn chiếm. Anh thở dài. Tít lít dướimũi Nam Cực băng giá kia còn xuống cắm cờ giành chủ quyền thì biển Đông ngay sátnách họ không bành trướng biển Đông mới là chuyện lạ.Miệng đắng nghét. Nuốt vội miếng cơm cho khỏi đói chứ chẳng thấy ngon lành gì. Anhlên lầu mở máy tính. Anh có thể tắt điện thoại hàng tuần liền chứ không thể không đụngđến máy tính chỉ trong một ngày. Một loạt tin nhắn offline, bạn bè báo ngày chủ nhật đỏ.Định nhắn lại nhưng thôi. Thế nào rồi ngày mai cũng sẽ gặp nhau. Mưa. Đứa nào cũngngủ say chỉ còn một cái nick còn sáng, màu vàng yếu ớt. Anh nhắp đúp chuột, các ngóntay rào rạo trên bàn phím:- Chào em, em chưa ngủ à?- Chào anh! Sao giờ này anh cũng còn thức?Một chiếc đầu trọc lóc vàng khè, hai tai vẫy vẫy, đôi mắt chớp chớp, miệng méo xẹo saudòng chữ màu tím hoa sim.- Em gởi chiếc đầu lâu, anh sợ quá!- Trời! Đó là icon biểu hiện cảm xúc. Anh không thấy em đang buồn hay sao?- Sao em buồn?Anh ngồi chờ, lướt may trang web rồi chẳng thấy cô trả lời. Cô gái trắng trẻo xinh xắnluôn cười đùa trong suốt chuyến du lịch hôm lễ. Trẻ và đẹp nhất đoàn, cô nhảy chân sáolíu lo như chú chim rừng. Những gã trai trong đoàn bám lấy váy cô, cầm túi, xách dép,che dù khi có tia nắng nhẹ và nói những lời ngọt như đường phèn. Anh lãng ra xa. Phụ nữđược nhiều con trai để ý và săn sóc sẽ hay làm giá. Anh cặm cụi ghi chép, chụp ảnh vàchiêm ngưỡng vẻ đẹp huyền bí Angkor, chốc chốc khoái chí mỉm cười một mình.Từ khi chia tay người yêu, an ...