Danh mục

Chân Trần ...Xa Xăm

Số trang: 21      Loại file: pdf      Dung lượng: 190.00 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 12,000 VND Tải xuống file đầy đủ (21 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thời gian qua kẽ tay Làm khô những chiếc lá Kỷ niệm trong tôi Rơi như tiếng sỏi trong lòng giếng cạn ( Văn Cao ) Bước ra khỏi khuôn viên nhà thờ, một tay cầm guốc và cái bóp, tay kia vén tà áo dài. Hạ Lan nhón gót chân bước đều, mặc cho những ánh mắt tò mò chung quanh lom lom ngó mình. Có người nhướng mắt như thầm hỏi, có người thì mỉm cười nhìn cái dáng đi thấp tha thấp thỏm cuống quýt của cô. Mặt Hạ Lan nhăn nhăn lại, lầm lũi cắm cúi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chân Trần ...Xa Xăm Chân Trần ...Xa XămThời gian qua kẽ tayLàm khô những chiếc láKỷ niệm trong tôiRơinhư tiếng sỏitrong lòng giếng cạn( Văn Cao )Bước ra khỏi khuôn viên nhà thờ, một tay cầm guốc và cái bóp, tay kia vén tà áo dài. HạLan nhón gót chân bước đều, mặc cho những ánh mắt tò mò chung quanh lom lom ngómình. Có người nhướng mắt như thầm hỏi, có người thì mỉm cười nhìn cái dáng đi thấptha thấp thỏm cuống quýt của cô. Mặt Hạ Lan nhăn nhăn lại, lầm lũi cắm cúi bước đi, thìbống nhiên có tiếng kèn xe tin tin trước mặt, ngó lên Hạ Lan nhìn thấy một khuôn mặtthật lạ, đang chăm chú và cuời mỉm với cô:Chào cô, xin lỗi cho tôi hỏi thăm chút, cô có phải Hạ Lan, em gái của Tiến ngày xưa ởGia Long không?Ngỡ ngàng, khuôn mặt dài dài, rám nắng và ánh mắt quen quen... mơ hồ Hạ Lan hỏi:Ơ... ơ, xin lỗi anh là ai ạ? em là Hạ Lan, anh là...Ðúng em là Hạ Lan rồi, chờ anh chút nhé anh kiếm chỗ đậu xe cái đãLúng túng và cũng còn ngạc nhiên, Hạ Lan tần ngần nhìn theo chiếc xe Beem đang rẽ lạivào khu parking lot. Dường như phảng phất một khuôn mặt mờ ảo xa xăm chợt về trongký ức cúa Hạ Lan...Có phải anh Hiển chăng? sao giống quá, cả hơn ba chục năm rồi? đôi mắt đó không thểlầm lẫn được?Miên man suy nghĩ Hạ Lan tiến dần về chiếc xe của mình, khuôn viên nhà thờ vắng lặngthưa thớt chỉ con vài chiếc xe còn sót lại... Vừa bước vào xe, thì người đàn ông cũng vừatrờ tới gọi Hạ Lan:Trời ơi, đúng là quá đất tròn, anh không thể nào ngờ lại gặp em ở đây, Hạ Lan ạ. Baonăm rồi nhỉ? chắc cũng trên 35 năm rồi đây? Em ở đâu? Anh thỉnh thoảng ghé đi lễ ởđây? Có nằm mơ anh cũng không ngờ là gặp em ở đây? Hai tuần trước anh thoáng thấybóng dáng em đang cười nói với bạn bè, nụ cười và ánh mắt quen quen. Anh về mà cứsuy nghĩ đến em, nên tuần này anh mới trở lại đây và tìm cách gặp lại. Chờ mãi khôngthấy em ra, nên anh đành đi về không ngờ vừa lái xe thì lại gặp em.Nghe người đàn ông huyên thuyên nói, giọng nói hơi nẫu nẫu còn pha trộn chút giọngbắc, dáng cao dong dỏng với mái tóc muối tiêu húi cua như người lính. Khuôn mặt ngườiđàn ông vẫn còn dáng dấp đẹp trai mặc dù ở đuôi mắt có nhiều vết nhăn, nếu tình cờ gặpnhau trên phố chắc chắn là Hạ Lan không thể nào nhận dạng ra được. Hạ Lan bất chợtmỉm cười thoáng nhớ đến dáng lềnh khênh của một dáng dấp người con trai xa xưa.Trời ơi, anh mừng qúa Hạ Lan ơi, bây giờ em có thể cùng anh đi uống nước hoặc ăn trưakhông? Anh muốn nói chuyện với em, anh muốn biết em như thế nào? Tiến như thế nào,ba mẹ em, các em của em ra sao?Anh là anh Hiển phải không? em nhận ra anh rồi, vẫn cái giọng đó, tính liếng thoắng vuivẻ đó, anh không thay đổi mấy trong ký ức cúa em, vâng, em không ngờ, em tưởng rằnganh chết rồi, em có nghe anh Tiến kể lại, cả gia đình anh vượt biên và cơn bão làm chìmthuyền không ai sống sót.Ðúng, chuyện dài dòng lắm... anh sẽ kể cho em nghe hết, em đi ăn trưa với anh nhé?Vâng, vậy em gặp anh ở quán Mon Ami nha, tiệm đó không xa đây lắm anh biết tiệm đóchứ?Okie em, vậy hẹn gặp em khoảng 15 phút ở đó nhé?Còn ngơ ngẩn với cuộc gặp gỡ bất ngờ này, thành phố xa xăm của thời thơ ấu như là cổtích bổng choàng thức dậy như một cuốn phim......Qui Nhơn, một thành phố biển nhỏ bình dị so với Nha Trang. Qui Nhơn, bãi biển dài vớidải cát mịn vàng dịu mát lòng chân, nơi có di tích đôi tháp chàm sừng sững, còn xót lạicủa dân tộc Chiêm Thành... là nơi an nghỉ và có bút tích vần thơ bất hủ của cố thi sĩ bántrăng Hàn Mặc Tử tại Qui Hòa, nơi mà ngày tháng rong chơi huy hoàng, cái tuổi ănchưa no với chưa tới thời thơ ấu của Hạ Lan. Ðây là thời gian định cư lâu nhất của giađình Hạ Lan kể từ ngày ba me lấy nhau, ba Hạ Lan trong quân đội, nên ông cứ di chuyểnhoài. Mẹ là người đàn bà buôn bán giỏi giang nên bất cứ nơi nào ba thuyên chuyển, thìmẹ lại bôn ba theo ba... Anh chị em Hạ Lan mỗi người sanh mỗi nơi khác nhau, người thìsanh ở Ðà Lạt, ngừơi thì sanh ở Ban Mê Thuột và Qui Nhơn rồi Saigòn... Mãi đến lúc HạLan 4 tuối thì mẹ mua một khu đất ở ngay phố chính của Qui Nhơn đối diện hai trườnghọc tư thục lớn nhất, gần nhà thờ chính tòa, chợ mới .... Khu đất này xây lên 4 căn nhà,mấy căn kia cho thuê, còn căn ngoài bìa 3 tầng lầu thì gia đình trú ngụ...Ngay từ lúc Hạ Lan học lớp mẫu giáo, mẹ đã tống cổ ba anh em vào ở nội trú trườngTrinh Vương. Ðây là trường nữ tư thục do các nữ tu dòng Mến Thánh Giá điều khiển. Mẹbuôn bán lớn và bận rộn đó đây hay ra vào Sài Gòn đế cất hàng, ba thì đi lính rất ít ở nhà,mấy anh chị em lớn lên do người vú hoặc nguời làm săn sóc trông coi, mãi đến khi bắtđầu vào học thì mẹ tin tưởng gởi gấm đám con cái cho các soeurs và các frères dạy dỗ.Căn nhà nằm đối diện ngay trước hai trường học, thế mà đám con vẫn phải ở nội trú, cónhững buổi chiều, Hạ Lan và em Ðan, hai chị em đứng bên góc hàng rào của trường gọiơi ới về nhà rồi khóc. Nhiều lúc mẹ chạy sang dỗ ngọt hoặc có lúc thì có chị Sương,người làm sang dúi cho vài cái kẹo, tấm bánh.. ...

Tài liệu được xem nhiều: