Mãi bây giờ, khi đã quen với những đêm dài thao thức, dòng nước mắt ân hận bao lần âm thầm để làm ướt gối đêm khuya, em vẫn chưa thể tin rằng em đã mất anh người lính ngày xưa nâng niu những trang thư em viết. Những trang thư giấu kín tâm tư của anh ngày nào, giờ càng làm cho hồn em thổn thức, nhớ nhung...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chẳng bao giờ em có thể hết yêu anh Chẳng bao giờ em có thể hết yêu anh ...Mãi bây giờ, khi đã quen với những đêm dài thao thức, dòng nước mắt ân hận baolần âm thầm để làm ướt gối đêm khuya, em vẫn chưa thể tin rằng em đã mất anh -người lính ngày xưa nâng niu những trang thư em viết. Những trang thư giấu kíntâm tư của anh ngày nào, giờ càng làm cho hồn em thổn thức, nhớ nhung...Em đã có một người bạn thật hiểu em - dù anh và em chỉ gặp nhau trên những cánhthư, còn con người bằng xương bằng thịt thì mình chưa một lần gặp gỡ. Cả anh, cảem đều đến với nhau bằng sự thánh thiện cao quý của tâm hồn, một người lính trẻlãng mạn và một cô học trò bướng bỉnh mà đa cảm. Ngày đó, khi viết thư cho anh,em hay kể về những kỷ niệm tuổi ấu thơ và hay vẽ bằng lời những gì của quêhương - mà em cho là đẹp.Anh đã từng nói rằng sẽ có ngày anh sẽ về quê em, cùng em ngắm dòng sông Mãlững lờ trôi, sóng bước với em dọc bờ con kênh đào và phóng tầm mắt ra xa nhìncò trắng theo đôi đáp xuống đồng mỗi buổi hoàng hôn, anh sẽ lội khắp hồ sen, háitặng em một bông hoa mà em mê nhất... Em không nghĩ rằng đó là những lời chótlưỡi đầu môi . Em tin lòng anh chân thật khi cảm nhận được tình cảm của anh néntrong từng câu, chữ.Em chỉ còn thiếu lời tỏ tình nhẹ như gió thoảng của anh, em sốt ruột đón chờ lờithiêng liêng nhưng trong mỗi lá thư, em không dám nói hết lòng mình. Em cảnngăn điều anh định nói, chỉ vì: em muốn kéo dài cái hạnh phúc đang chờ đợi, bởiem sợ tình yêu dễ đến sẽ mong manh.Chẳng biết anh nghĩ gì khi em im lặng không hồi âm những lá thư của anh, emnhất định không cho anh địa chỉ mới khi từ giã mái trường trung học. Em phải daydứt nhiều, băn khoăn nhiều khi quyết định lãng quên anh tuy biết rằng em sẽ khónguôi quên, vẫn biết rằng khó tìm lại được cho mình một tâm hồn đồng cảm vàchắc chắn rồi em sẽ ân hận. Nhưng tất cả, tất cả phải tạm gác lại để thực hiện conđường mà gia đình em vạch sẵn: em phải vào đại học. Em im lặng một cách đaukhổ sau mỗi lần đọc thư, thầm an ủi: rồi có một ngày nào đó anh về, em sẽ tạ lỗinhiều . Rồi em bặt tin anh khi năm học kết thúc, em lặng lẽ xót xa .Giờ đây, có những ngày nơi giảng đường đại học vắng ngắt, em lặng thầm gặmnhấm nỗi cô đơn. Thư của những người lính khác không khơi dậy được trong emniềm xúc động. Ngày, em vui đùa cùng bạn bốn phương nhưng đêm về nước mắtđẫm bờ mi . Em lần giở lại trang thư ngày xưa, chưa đọc lại, chỉ khép mi mắt thôi,những lời anh viết đã ngân dài trong lòng. Có một bức thư, anh đã dùng tiếngNgười thương ơi! để gọi em... Niềm xúc động, sức chịu đựng vỡ òa ...Ơi người bạn đã lấy đi ở tâm hồn em sự hồn nhiên vô tư, giờ anh ở nơi nào ? Saokhông một lần nữa đến cùng em để xua đi trong lòng em sự giá băng? Em yêu anh!Vâng - lời nói ấy giờ đây đã muộn màng nhưng em tin ở một nơi nào đó anh vẫnchưa nguôi quên kỷ niệm, bởi em tin anh không phải là người dễ thay đổi đúngkhông anh?Cơn gió chiều nay vô tình khơi nỗi buồn đưa kỷ niệm xưa tìm về. Bất giác trongtâm hồn em chợt vang lên những lời thơ anh viết tặng em:Có lẽ nào chỉ một mình em nhớAnh cũng nhớ cồn cào da diếtTuy không nói hẳn rằng em cũng biếtChẳng bao giờ anh lại muốn xa em.Và em, em cũng chẳng bao giờ muốn vậy . Không hiểu sao giữa cuộc sống chật vậtđời thường, em vẫn không mất niềm hy vọng, thậm chí là niềm tin: Anh sẽ về bênem! Còn em, em chẳng bao giờ có thể hết yêu anh!.