Danh mục

Chàng trai của mặt trời

Số trang: 23      Loại file: pdf      Dung lượng: 318.66 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thiên bật cười, hòa lẫn với dòng nước mắt cứ tuôn trào tưởng chừng như không bao giờ có thể dứt được. “Kít….” - Tiếng thắng xe bus kêu lên làm Thiên giật mình. Nó lấy tay che cái ngáp vội dù đã “ăn gian” ngủ nướng trên giường thêm mười lăm phút so với thường nhật. Thiên xách vội balo từ trên xe bus rồi chạy nhanh xuống vỉa hè, cầu mong rằng cổng trường chưa khóa kĩ
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chàng trai của mặt trờiChàng trai của mặt trờiThiên bật cười, hòa lẫn với dòng nước mắt cứ tuôn trào tưởng chừng nhưkhông bao giờ có thể dứt được.“Kít….” - Tiếng thắng xe bus kêu lên làm Thiên giật mình. Nó lấy tay che cái ngápvội dù đã “ăn gian” ngủ nướng trên giường thêm mười lăm phút so với thườngnhật. Thiên xách vội balo từ trên xe bus rồi chạy nhanh xuống vỉa hè, cầu mongrằng cổng trường chưa khóa kĩ và màu áo xanh xanh của bác bảo vệ vẫn còn đó.Nhưng đúng là, từ nhỏ cho đến lớn, Thiên chưa bao giờ được Chúa ban phát chomột chút xíu may mắn nào, dù chỉ là một chút thôi cũng được. Thiên thở dài, nhìncổng trường lạnh lẽo đã bị khóa tự động từ lâu. Có lẽ, cái tháng 4 chết tiệt này, làcái tháng xui xẻo nhất trong năm học cuối cấp trung học cơ sở của nó.- Bác bảo vệ ơi! Thưa bác, bác cho cháu vào trường đi! Sáng nay mẹ cháu bị trởbệnh đột ngột, cháu phải đưa mẹ cháu đến bệnh viện nên cháu đến trễ. Bác cứ mởcổng trường cho cháu đi, cháu sẽ xin phép giáo viên chủ nhiệm đầy đủ đàng hoàngạ!Thiên ngạc nhiên, nó quay lại về phía cổng, nhìn trân trân vào tên con trai có giọngnói ngọt ngào xen lẫn đáng thương đang đứng “vật vã” trước cổng trường với bácbảo vệ. Thế nhưng, dường như bác bảo vệ đã quá quen thuộc với khuôn mặt “đẹptrai” và “chiêu trò” này của đám học sinh tinh quái nên không hề tỏ ra động lònghay bất cứ sự thông cảm nào với hắn.Thiên khoanh tay, chăm chú nhìn kĩ từng đường nét trên khuôn mặt hắn: Làn datrắng nhẹ, đôi mắt sâu với hàng mi dài, sống mũi cao với nụ cười đẹp như mộtthiên thần giữa đời thường vậy. Thiên lắc đầu, cố thoát khỏi những đường nét đầymê hoặc ấy. Tại sao suốt gần bốn năm học tại cái trường trung học này, Thiên lạichưa hề thấy bất kì một tên con trai nào có giọng nói ngọt ngào và … đẹp trai đếnnhư thế này nhỉ? Thậm chí, trong tiềm thức của Thiên, nó còn chưa bao giờ mơmộng đến thế cơ mà. Tiến đến gần phía cổng, Thiên nở một nụ cười:- Đừng la lối nữa vô ích! Hết một tiết sau thì cậu cũng sẽ được vào trường thôimà!Tên con trai dường như nhận ra được có một sức hút mạnh của sự khác biệt giớitính nên quay sang nhìn Thiên. Nụ cười nửa miệng kia khẽ thoáng xuất hiện:- Cậu cũng là dân thuộc hội đi trễ à? Sao tớ đi trễ hoài mà không thấy cậu nhỉ?- Không, là do hôm nay tớ gặp xui xẻo thôi. Tớ đâu có trực thuộc thành viên chínhthức như cậu.- À, ra vậy? Ơ mà cậu học lớp nào thế? Hình như tớ chưa bao giờ thấy cậu thì phải?- Tớ học lớp 9A1, còn cậu?- Ra là thế. Tôi tên Đông Minh, “thần dân” lớp 9A6 cơ. Có lẽ vì khoảng cách hailớp cách xa nhau quá nên đến giờ tớ mới may mắn được gặp cậu!Thiên cười trừ trước câu nói của tên con trai… đẹp trai ấy. Bình thường, nếu nhưphải đứng trước cổng trường một mình suốt hơn bốn mươi lăm phút như thế này,chắc chắn Thiên sẽ phải thốt lên vì sự chán nản đã dâng lên tột đỉnh. Thế mà hômnay Thiên lại cảm thấy thời gian trôi nhanh đến lạ kì khi nói chuyện với ĐôngMinh suốt buổi. Cái kiểu nói của cậu ta trông thật lém lỉnh nhưng cũng đầy sứchút. Có lẽ, chưa bao giờ trong đời, cứ cách năm giây là Thiên lại ôm bụng cườingặt nghẽo trước những trò đùa không dứt từ người lạ, mà ở đây lại là Đông Minh– thành viên thuộc lớp quậy phá nhất của trường.Trước đây, Thiên đã từng suy nghĩ, kẻ đã phạm lỗi là tội nhân, mà đã là tội nhânthì luôn mang lỗi lầm trong mình suốt đời. Có lẽ, cái suy nghĩ tiêu cực ấy đã chấmdứt kể từ lần đầu tiên Thiên gặp Đông Minh cho đến bây giờ. Một cái đầu quácứng nhắc, một lối sống quá nguyên tắc đôi khi khiến con người ta đi dần vào lốimòn tẻ nhạt và khó có thể tìm ra được những điều nhỏ nhoi nhưng thú vị trongcuộc sống phong phú này.Sau ngày đi trễ hôm ấy, Thiên và Đông Minh liên lạc với nhau thường xuyên hơn,như những người bạn thân thực thụ. Đôi lúc, Thiên cảm thấy Đông Minh hệt nhưbản sao thứ hai của mình : Từ loại cafe yêu thích, từ bộ phim hành động thú vị, chođến thói quen… ngủ ngày xấu xí mỗi trưa cuối tuần cho đến chiều tối. Sau mỗi giờhọc, Thiên thường đạp xe cùng Đông Minh dạo vòng quanh phố phường, dù chỉtrong một khoảng thời gian ngắn ngủi.Thấm thoắt, năm học cuối kết thúc. Những quãng thời gian đẹp đẽ của thời cấp haicũng cứ thế tan đi. Mọi liên lạc giữa Thiên và Đông Minh cũng thưa thớt dần.Đông Minh về quê phụ giúp gia đình trong khi Thiên nôn nức trong lòng với kì thichuyển cấp vào lớp chuyên đầy khắc nghiệt. Thỉnh thoảng mỗi tối, khi bị cảm giácáp lực đè nặng đến mức mệt mỏi rã rời, Thiên lại trùng hợp nhận được những lờiđộng viên qua tin nhắn từ Đông Minh. Những lúc nhìn những dòng chữ ngắn ngủinhưng đầy khích lệ ấy, Thiên lại thấy mắt mình cay cay. Thế nhưng, tất cả nhữngthứ ấy có là gì với một đứa con gái mới lớn cơ chứ? Liệu đó có phải là tình yêu haykhông, Thiên không dám nghĩ… Nếu hỏi đó là lí do vì sao, có lẽ Thiên cũng chẳngtài nào trả lời được… ***Đã hai năm trôi qua, tất cả nh ...

Tài liệu được xem nhiều: