Danh mục

Chàng trai nào sẽ yêu em?

Số trang: 64      Loại file: pdf      Dung lượng: 335.16 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 7 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Xin lỗi, chúng tôi không thể nhận hồ sơ của bạn được. Người phụ nữ trẻ trước mặt lạnh lùng đẩy tập hồ sơ về phía An Vi, ánh mắt không chút thiện cảm. - Mong công ty tạo cơ hội, em sẽ chứng tỏ được khả năng của mình. – An Vi nói như van vỉ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chàng trai nào sẽ yêu em? Chàng trai nào sẽ yêu em?- Xin lỗi, chúng tôi không thể nhận hồ sơ của bạn được.Người phụ nữ trẻ trước mặt lạnh lùng đẩy tập hồ sơ về phía An Vi, ánh mắtkhông chút thiện cảm.- Mong công ty tạo cơ hội, em sẽ chứng tỏ được khả năng của mình. – An Vinói như van vỉ.Người phụ nữ lộ rõ vẻ chán chường trên gương mặt. Cô ta nhìn An Vi chằmchằm một lúc rồi cúi xuống tiếp tục công việc của mình. An Vi hiểu, đó làmột cái nhìn cảnh cáo. Nhưng cô biết làm sao vào lúc này? Cô nhất địnhphải cố gắng đến cùng.- Xin chị…- Tôi đã nói rồi. – Người phụ nữ vứt cây bút xuống bàn, nhìn xoáy sâu vàomắt cô – Đó là quy định của công ty. Trường mà bạn đã tốt nghiệp khôngnằm trong danh sách các trường mà chúng tôi lựa chọn. Mong bạn hiểu cho.Ngày nào tôi cũng phải tiếp xúc những người như bạn, chắc tôi đến là bỏviệc mất thôi.An Vi lủi thủi ôm tập hồ sơ ra khỏi công ty đó. Đây là lần thứ ba cô bị từchối. Lần thứ ba! An Vi thở dài…Cô kéo chiếc quai túi xách lệch sang hẳn một bên, chầm chậm đi trên đườngphố. Tiếng còi xe kéo dài inh ỏi, tiếng rao của những người bán hàng rongvọng lên giữa một buổi chiều thứ sáu đẹp trời. Nắng vàng rải nhẹ trên nhữngtán lá – một thứ ánh sáng dịu ngọt của thời tiết cuối xuân hanh hao.Nhưng An Vi không cảm thấy điều ấy. Cô khó chịu với thứ thời tiết như thếnày, bởi đây là lúc bàn tay cô đổ rất nhiều mồ hôi. Cô rút trong túi xách mộtchiếc khăn, lau bàn tay đã ướt đẫm của mình, cuộn tròn lại rồi vứt vào thùngrác phía bên đường.An Vi lựa cho mình một góc trên chiếc ghế đá trong vườn hoa. Cô quăngchiếc túi xách sang một bên, tháo đôi giày năm phân ra, thầm làu bàu:- Cuối cùng thì cũng không phải hành hạ mình trong cái thứ đáng ghét nàynữa.Cô ngả người vào thành ghế, tận hưởng cái cảm giác thoải mái khi khôngphải nhét chân trong đôi giày cao chầm chậm lê từng bước trên đường.Nhưng khó khăn này chưa qua thì khó khăn khác đã tới. Cô thấy bụng mìnhbắt đầu reo ùng ục. Vị thơm của thịt xiên nướng khiến cô không thể ngồiyên. Cô rút trong ví ra một xấp tiền lẻ ngồi đếm. Hai mươi bảy ngàn. Dư sứcđể mua một chiếc bánh mì kẹp thịt, thậm chí là hai. Nhưng phải tiết kiệm!Cô xỏ lỏng chân vào đôi giầy đang đi, tiến về phía bán bánh mỳ trong bộdạng tự tin nhất:- Cho mình một bánh mì thịt xiên nướng.Anh chàng bán bánh mỳ khóe miệng hơi cong lên một nụ cười, nhưng An Vikhông để ý. Cô chẳng quan tâm đến việc người ta sẽ nhìn cô như thế nào, chỉmiễn bản thân cô cảm thấy thoải mái.- Của chị tám ngàn.An Vi đón lấy chiếc bánh mỳ nóng hổi trong tâm trạng hoàn toàn hả hê. Côlại lê đôi giày về phía ghế đá, mặc kệ anh chàng bán bánh mỳ dõi theo côvới ánh mắt đầy hiếu kỳ.An Vi cắn một miếng bánh. Tâm trạng ủ ê của cô ban nãy cũng dần tan đi.Cô vừa ăn vừa ngắm những bóng điện tròn đồng loạt sáng dọc hai bên lốivào vườn hoa. Chiếc bánh mỳ đã hết một nửa.Một đứa trẻ con giơ chiếc mũ bẩn thỉu trước mặt cô, không nói lấy một lời.Miếng bánh đang ăn dở nghẹn lại trong cổ khiến An Vi trào nước mắt.- Này nhóc, không thấy chị cũng giống người chết đói lắm sao?Thằng bé lặng im không nói gì. Đôi mắt nó vẫn nhìn thẳng vào An Vi.Chẳng phải cái nhìn chờ đợi. An Vi một tay giữ bánh, một tay lục ví.- Của nhóc năm ngàn nhé. Chị cũng hết tiền rồi. – An Vi thả vào trong cáimũ lem nhem bùn đất một tờ giấy bạc màu xanh. Thằng bé không một câucảm ơn, đi thẳng. An Vi nhún vai – thằng bé thật có phong cách.Tiếng chuông điện thoại reo khiến An Vi giật mình. Cô bỏ phần còn lại củachiếc bánh mỳ vào miệng nhồm nhoàm nhai rồi nghe máy. Bình thường khicó nhiều người, cô thường tỏ dáng điệu thục nữ. Nhưng khi có một mình, côchẳng câu nệ mấy chuyện tiểu tiết như thế.- Yên tâm, sắp về rồi, nhưng không có cơ hội khao mày đâu nhé. Loại ngaytừ vòng gửi hồ sơ rồi.- Đang ở đâu để tớ đến đón. – Tiếng Dương Kha ấm áp vang lên phía đầudây bên kia.Suốt mười sáu năm nay, anh vẫn dùng giọng nói này để nói với cô nhưng côcố tình không hay biết. Cô lờ đi, coi anh chỉ như một người bạn bình thường.Điều này như những nhát dao đâm vào tim anh đau nhói. Nhưng anh vẫnnuôi hi vọng. Khoảng cách giữa anh và An Vi rất gần. Lợi thế không phải aicũng có.- Không cần phải đón đâu, tao cũng sắp về đến nhà rồi mà. – An Vi gạt đi.Không yêu Dương Kha, cô không thể mang nợ.- Không phải hôm nào tớ cũng được nghỉ sớm như thế này đâu. – DươngKha nén tiếng thở dài. An Vi thật khiến người khác phát bực vì cái tính ươngngạnh của cô. Anh đâu bắt cô phải mang tình cảm của mình ra để đền đápnhững việc như thế.- Nào, rốt cuộc thì cậu đang ở đâu? – An Vi di một vòng chân trên nền đất.Đôi giày cao gót của cô tuy mới mua nhưng đã có dấu hiệu mòn đế. Trờinhập nhoạng và bắt đầu có mưa. Cô gật đầu như thể Dương Kha đang ở đó:- Vậy thì đến đi, tao đang ngồi ở vườn hoa Thủy Lợi.***Dương Kha cài dây mũ bảo hiểm cho An Vi. Cô hơi khó chịu vì hành độngđó của anh, nhưng cũng phải thừa nhận với mọi cô gái thì điều ...

Tài liệu được xem nhiều: