Có một truyện cổ tích Ấn Độ làm cho chúng ta phải suy nghĩ nhiều. Đại khái truyện đó như sau: Một người nọ một hôm gặp một con rắn lớn vô cùng muốn tấn công mình. Trước nguy cơ đó, do bản năng tự vệ, anh ta chiến đấu với con quái vật, nhưng không thắng nổi nó, đâm đầu chạy. Con rắn đuổi kịp, anh ta phải quay lại chiến đấu với nó. Rồi lại chạy. Cứ đánh rồi chạy, chạy rồi đánh, như vậy mấy lần, không được nghỉ một phút, phải dồn hết toàn lực...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chấp nhận cuộc đời (TT)
Chấp nhận cuộc đời
Có một truyện cổ tích Ấn Độ làm cho chúng ta phải suy nghĩ nhiều.
Đại khái truyện đó như sau:
Một người nọ một hôm gặp một con rắn lớn vô cùng muốn tấn công
mình. Trước nguy cơ đó, do bản năng tự vệ, anh ta chiến đấu với con quái
vật, nhưng không thắng nổi nó, đâm đầu chạy. Con rắn đuổi kịp, anh ta phải
quay lại chiến đấu với nó. Rồi lại chạy. Cứ đánh rồi chạy, chạy rồi đánh, như
vậy mấy lần, không được nghỉ một phút, phải dồn hết toàn lực mà chẳng làm
được điều gì khác nữa.
Chúng ta hãy tìm hiểu ý nghĩa của phần đầu đó trước khi qua phần thứ
nhì của câu chuyện. Con rắn đó tượng trưng cho số phận. Ai cũng có số
phận. Tiếng này chỉ một tổng hợp các khả năng thiên phú, tài đức luyện
được, các ảnh hưởng di truyền, đất đai, xã hội..., các bổn phận, thị dục, ưu
tư, đau khổ, hoan lạc, bệnh tật, liên hệ gia đình, xã hội, hi vọng, thất vọng và
các năng lực bí mật tốt hoặc xấu tác động đến con người. Ta phải nhận cái
số phận đó, không sao tránh đ ược nó. Nhiều người thấy nó đè nặng trên vai
quá, ghét nó, tởm nó, muốn trút bỏ nó đi bằng cách này hay cách khác. Một
cách thông thường nhất là trốn nó, chẳng hạn trốn vào bệnh tật, tin rằng như
vậy là trút được trách nhiệm: Tôi bệnh tật rề rề, suy yếu quá! Tôi xin rút ra
khỏi cuộc chiến đấu, xin bà con thương tôi với, săn sóc cho tôi, tội nghiệp!.
Chuyện cổ tích trên kia cho thấy rằng trốn như vậy vô ích: con rắn sẽ đuổi
kịp ta, rồi ta lại lâm nguy, lại phải chiến đấu như lúc đầu mà vẫn không sao
thắng nổi nó được.
Hiển nhiên là thái độ chạy trốn đó hỏng. Vậy thì làm sao bây giờ?
Chuyện cổ tích cho ta biết tiếp:
Một hôm một nhà hiền triết thấy anh ta loay hoay mà không thoát
được cảnh đó, bảo: Đừng chạy trốn nữa mà cũng đừng chiến đấu nữa. Anh
ta đáp: Nó sẽ nuốt tôi mất, còn gì!. Nhà hiền triết nói: Nghe lời tôi
khuyên đây sẽ được yên ổn, lại gần con rắn đi, nằm dài bên cạnh nó, uốn
mình theo những khúc cong của nó thì sẽ thoát, nó sẽ không tấn công anh
nữa đâu. Anh ta nghe theo lời khuyên đó và quả nhiên được yên ổn.
Như vậy nghĩa làm sao? Phải bỏ cái ý làm chủ số phận của mình ư?
Cứ khoanh tay mà an phận chăng? Không phải vậy. Nằm dài bên cạnh con
rắn có nghĩa là: hòa giải với nó, tin nó, coi nó như bạn đồng hành, chấp
nhận nó như một sự tất yếu, nhưng là một sự tất yếu hợp ý ta, hoàn toàn do
ta định. Tóm lại, Nằm dài bênh cạnh con rắn tức là chấp nhận số phận. Vì
ta chỉ có hai thái độ đối với số phận: chấp nhận hay phủ nhận. Trái lại từ
chối nó đã không được mà còn làm cho nó đè nặng lên vai ta hơn nữa, cũng
như con cừu bị cột cổ vào một cái cọc, càng kéo để ráng chạy thoát thì dây
chuyền càng thắt chặt cổ lại. Người nào ngày ngày đều than thân trách phận
thì sẽ thấy số phận không khác con rắn nó muốn nuốt mình. Nhưng người
nào còn bình tĩnh chấp nhận số phận, không phải chấp nhận một lần là đủ,
mà phải chấp nhận mỗi ngày, thì sẽ thấy rằng số phận có khổ sở tới mức nào
(bị một chứng nan y hay lỡ vướng vào một cuộc hôn nhân tai hại) cũng sẽ
lần lần bớt khắt khe đi. Ta tự thích ứng với số phận thì số phận sẽ tự thích
ứng với ta, và cuối cùng ta sẽ nhận thấy rằng số phận không phải ở ngoài ta,
rằng nó với ta là một, nó chính là ta và chấp nhận nó chính là tự chấp nhận
ta. Vì số phận không khác gì chiếc áo lót bó sát người ta, nó là ta. Người ta
bảo: chính tính tình, thái độ của ta quyết định số phận cho ta. Tại bản ngã ta
như vậy cho nên ngoại giới mới tác động tới ta như vậy. Bản ngã của ta tìm
gọi cái số phận của ta, cái số phận hoàn toàn thích hợp với ta - điều đó có
khi phải đợi đến lúc ta gần từ biệt cõi đời, ôn lại con đường đời đã qua rồi
mới nhận định ra được. Một chuyện cổ tích nọ kể rằng một người xin đổi cái
thập tự giá (tức cái cảnh khổ, cái số phận) người đó phải vác. Người ta dắt
anh ta vô một phòng dựng đầy những thập tự giá lớn nhỏ, nặng nhẹ đủ cỡ.
Anh ta lựa một lát rồi la lên: Cho tôi cây này, thì chính là cây anh ta đã chê
và đòi đổi.
Trong số bạn thân của tôi có một cặp vợ chồng nọ hoàn toàn sung
sướng cho tới khi sanh đứa con thứ ba. Em gái này trí tuệ trì lộn, bị chứng
giật gân, động kinh, nguyên do tại óc, nói không được mà đi cũng không
được. Thực làm não lòng cho cha mẹ. Mới đầu hai ông bà còn cố bám lấy
cái hi vọng trị được bệnh cho con, chẳng hết hẳn thì cũng đỡ được ít nhiều.
Sau ba năm, hi vọng tiêu tan và họ như ngã quỵ xuống, chịu không nổi, sống
cô độc, không giao thiệp với ai hết.
Một năm sau nữa, tôi nhận được một bức thư: Chúng tôi mới trải qua
một kinh nghiệm kì thú làm sao: cái họa của chúng tôi đã thành cái phước
chị ạ. Phải gặp cái cảnh bi thảm đó, vợ chồng tôi mới thực là đoàn kết chặt
chẽ với nhau; đứa cháu tội nghiệp đã thành trung tâm của cuộc đời chúng
tôi, bảo vật của chúng tôi, hạnh phúc của chúng tôi. Chính vợ chồng tôi cũng
khó mà hiểu nổi rằng cái họa đó đồng thời là cái phước cho chúng tôi...
chúng tôi nói vậy không phải ...