Thông tin tài liệu:
Năm 1978, tôi trở thành tiếp viên cho một hãng hàng không lớn. Được đeo phù hiệu đôi cánh là giấc mơ mà tgời ấu thơ tôi đã ấp ủ sau lần đầu tiên đi máy bay lúc 5 tuổi. Như nhiều người khác, tôi phải lòng cái lãng mạn vủa chuyến bay trên trời cao, những chuyến phiêu lưu và giúp đỡ mọi người. Tôi đã bay hàng trăm chuyến kể từ khi tôi tốt nghiệp
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chắp thêm đôi cánhChắp thêm đôi cánhNăm 1978, tôi trở thành tiếp viên cho một hãng hàng không lớn. Được đeo phùhiệu đôi cánh là giấc mơ mà tgời ấu thơ tôi đã ấp ủ sau lần đầu tiên đi máy bay lúc5 tuổi. Như nhiều người khác, tôi phải lòng cái lãng mạn vủa chuyến bay trên trờicao, những chuyến phiêu lưu và giúp đỡ mọi người.Tôi đã bay hàng trăm chuyến kể từ khi tôi tốt nghiệp. Nhưng có một chuyến baykhiến tôi nhớ mãi…Chúng tôi đang bay từ Los Angeles tới Washington D.C thì tôi nhận một yêu cầuhíup đỡ từ WC trong ac bin khoang hành khách. ở đó có một bà mẹ trẻ đang vậtlộn với đứa con mới sinh của mình. Chỉ một lời mô ảt ngắn gọn là tất cả mọi thứxáo trọn kinh khủng, người mẹ sắp phát điên đến nơi đó nói với tôi rằng bà đã hếttất cả tã lẫn quần áo khi lên máy aby này.Qua làn nước mắt, chị kể cho tôi nghe là chị đã lỡ chuyến bay vào đếm hôm trướcđi Ló Angeles và vì không có nhiều tiền nên chị cùng con trai phải qau đêm ở sânbay. Vì không ngờ bị lỡ chuyến bay nên buộc lòng chị đã dùng hết số tả đã dợ trữ,còn chút tiền thì để mua thức ăn cho đứa bé.Với đôi mắt u buồn, chị tiếp kể rằng mình đang lên đường tới New Hampshire đểgởi con cho gia đình nhận nó làm con nuôi. Chị không thể nuôi nổi hai đứa con.Chị ở ngay trước mặt tôi, ôm con khóc ròng. Tôi cảm nhận rõ sự tuyệt vọng vàphiền muộn trên gương mặt chị. Là mẹ của ba cô con gái xinh xắn, tôi hiểu đượcnỗi đau này.Tôi lập tức nhấn nút dành cho đoàn tiếp viên vf ahỏi xin trợ giúp của các bạn đồngnghiệp. Họ mang hai chiếc khăn lông từ khoang hạng nhất vào lau cho cả haui mẹcon. Tôi chạy ra lấy va-li của mình. Áng chừng người phụ nữ này có cùng khổngười với mình nên tôi lấy cho chị chiếc áo khoác và một cái quần tôi mang theo.Tiếp đến tôi hỏi các gia đình trên máy bay xem họ có dư tả lót, khăn áo cho trẻ emhay không… cuối cùng và bà mẹ trẻ và đứa con cuối cùng cũng có đồ để thay. Sauđó thằng bé lăn ra ngủ ngon lành. Tôi ngồi với chị, nắm tay đứa bé, cố làm gì đócho những người còn lại cảm thấy yên lòng, thoải mái.Khi máy bay hạ cánh, tôi dắt hộ đến máy bay tiếp theo-chiếc máy bay sẽ đưa họđến đích sau cùng: sự chia lìa. Tôi trao đổi vắng tắt với người trựcvà đoàn tiếp viênmới về tình huống này và nhờ họ chăm non kĩ càng.Nớc mắt rơm rớm, tôi ôm tạm biệt chị bảo:- Chị đã cho tôi biết ý nghĩa thật sự về lòng dũng cảm và về tình yêu của bnà mẹ.Tôi sẽ không bao giờ quên chị.Chị cảm pn tôi vì tất cả những gì đã làm, chị nói khẽ:- Cô không chỉ là tiếp viên hàng không, cô là thiên thần của bầu trời.- Chạm vào phù hiệu đôi cánh tiếp viên của tôi, chị tiếp:- Và đây là đôi cánh của cô.Nói xong chị quay đi bước lên cầu thang, ôm đứa nhỏ trong tay, lên chuyến bay điNew hampshire.Mặc dù tôi không còn là tiếp viên hàng không nữa nhưng “đôi cánh thiên thần” vẫnđược đặt ở nơi trang trọng nhất văn phòng tôi. Mỗi lần trông thấy nó, tôi lại nhớ tớingười phụ nữ trẻ và đứa con nhot cùng món quà chị tặng tôi nagỳ hôm đó. “Chúngta là những thiên thần trong hình hài con người.