Danh mục

Chạy bộ cùng người Kenya: Phần 2

Số trang: 176      Loại file: pdf      Dung lượng: 6.59 MB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 25,000 VND Tải xuống file đầy đủ (176 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cuốn "Chạy bộ cùng người Kenya - Đi tìm bí mật những đôi chân gió" là cuốn sách mà tác giả Adharanand Finn chia sẻ về hành trình của anh khi cùng gia đình chuyển đến Kenya để tìm hiểu về bí mật đằng sau sự thành công của các vận động viên chạy bộ Kenya, nơi được coi là "thánh địa" của những người chạy bộ dài hơi. Qua sáu tháng trải nghiệm, anh gặp gỡ và tập luyện cùng những nhà vô địch Olympic, những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, và những đứa trẻ chạy bộ hàng cây số đến trường mỗi ngày. Cuộc phiêu lưu của tác giả giúp anh khám phá ra những yếu tố đặc biệt như độ cao, thói quen chạy chân đất, và tình yêu nguyên sơ dành cho chạy bộ trong cộng đồng chạy bộ Kenya.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chạy bộ cùng người Kenya: Phần 2 CHƯƠNG 15 Harambee- Khẩu hiệu chính thức của Kenya (“Cùng đoàn kết lại” bằng tiếng Swahili) hông phải lúc nào Iten cũng là cái nôi sản sinh ra các tài năng chạy bộ Kenya. Khi người Kenya mới bắt đầu chú ý đến việc khai thác khả năng chạy bộ của mình, thìnhững vận động viên chạy bộ ở Nandi Hills, xa hơn về phíanam, mới là những kẻ thống trị.“Khi tôi tới đây vào năm 1976,” Thầy Colm kể, “ở Iten chẳng cóvận động viên chạy bộ nào.” Tôi đang ngồi trong phòng kháchđược chiếu sáng mờ mờ của ông, lún sâu vào chiếc ghế bành cũ.Trong một góc phòng đặt chiếc tivi nhỏ với hàng chồng băngvideo chất lên giá đỡ phía dưới. Godfrey kể với tôi rằng ThầyColm thu lại tất cả các cuộc đua được chiếu trên truyền hình.Căn phòng bài trí sơ sài, trên tường chỉ treo chiếc đồng hồ vàbức tranh một vị thánh, bên cạnh là một cuốn lịch miễn phíhình máy kéo. Ông không mời tôi uống trà. Một gói bánh quygừng nhân hạt nằm trên bàn và vẫn đóng kín.Chính nhờ ảnh hưởng của thầy Colm và trường nam sinh St.Patricks do ông thành lập, cùng một chút ảnh hưởng củatrường nữ sinh Signore nằm ngay phía ngoài Iten, mà thị trấnnày trở thành trung tâm chạy bộ như ngày nay. Với thành côngliên tiếp của các đội đua trong những cuộc thi tài cấp quốc giavà quốc tế, Iten bắt đầu có được tiếng tăm.“Trường St. Patricks và trường Signore là những cột mốc dẫnđường đưa Iten thành trung tâm chạy bộ.” Thầy Colm nói khidẫn tôi ra cổng trường. Ông kéo chiếc mũ lưỡi trai sụp xuốngmặt và đi bộ trong bóng râm mỗi khi có thể. “Chúng tôi đặtKericho [khu vực có thị trấn Iten] làm trung tâm. Giờ thì mọithứ đều bắt nguồn từ Kericho.”Khi chúng tôi đứng ngoài cổng, một chiếc xe dừng lại và mộtngười đàn ông bước xuống bắt tay Thầy Colm. “Anh khỏe chứ,Henry?” Thầy Colm hồi. Ông nhìn sang tôi. “Henry từng là họctrò của tôi. Bây giờ cậu ấy là giảng viên đại học.” Henry quaysang bắt tay tôi.“Tất cả chúng tôi đều là sản phẩm của thầy.” Anh ta nói và chỉtay vào thầy Colm, vui mừng thấy rõ khi được gặp lại ông.Sức ảnh hưởng của Iten được tôn vinh hằng năm trong ngàyhội thể thao và du lịch thường niên của thị trấn. “Tten là lò chạybộ của Kenya.” Người tổ chức ngày lễ tự hào nói với tôi khichúng tôi đứng trong một sân thể thao ở trung tâm thị trấn. “Vìthế chúng tôi nghĩ là nên có một ngày kỷ niệm.”Lễ hội bắt đầu, cũng hợp lý thôi, bằng một giải chạy. Xuất pháttừ phần đáy thung lũng nóng bức và lốm đốm xương rồng,đường chạy uốn lượn và kéo đài hơn 20 km lên vùng không khímát lành của Iten. Một giải bán marathon chỉ toàn lên đốc. Tôigiục lũ trẻ thay quần áo. Cuộc đua dự kiến sẽ xuất phát vào lúctám rưỡi sáng và không những xuất phát đúng giờ mà còn chỉcách thị trấn chưa đến một cây số, vì vậy, các vận động viênchạy bộ sẽ chạy qua thị trấn trong vòng năm phút tới.Uma không muốn đi; tôi cảm thấy niềm hứng thú của con bévới môn chạy bộ đang giảm dần. Còn Lila thì có về háo hức nênchúng tôi để Uma lại cho Flora trông và vội vàng đi vào thị trấn.Chỉ có ít khán giả đứng xem, nhưng tôi đã kịp nhận ra hai ngườiđến từ trại Run Fast đứng bên lề đường. Nhưng trước khi chúngtôi kịp tay bắt mặt mừng thì các vận động viên đã xuất hiệnđằng xa và đang lao lên dốc. Đâu đó giữa những bóng ngườiđang nhấp nhô là Japhet, mạo hiểm thử sức với cuộc đua này.Tiền thưởng do hội đồng địa phương treo giải chỉ là con số nhỏnhoi, nhờ đó ngăn cản hầu hết các vận động viên hàng đầutham gia thi đấu. Với những người như Japhet, cuộc đua này làthích hợp nhất, cậu sẽ có cơ hội lớn hơn để giành được giảithưởng nào đó. Kể cả khi về vị trí thứ sáu, cậu vẫn sẽ giành được8.000 shilling Kenya, khoản tiền mà với hầu hết người dân ởđây tương đương một tháng lương khá.Chúng tôi vỗ tay khi các vận động viên chạy qua. Và rồi họ biếnmất.“Khoảng một giờ nữa họ sẽ trở lại.” Tôi nói, băn khoăn khôngbiết nên làm gì từ giờ cho đến lúc đó. Chúng tôi quyết địnhthong thả đi dọc theo con phố để xem quanh khu vực đích có gìthú vị. Cả hội vừa dợm chân đi thì một chiếc xe buýt nhàtrường đời những năm 1970, với dòng chữ Trường trung họcSt. Patricks in trên sườn xe, đỗ lại ngay bên cạnh. Tôi lôi máyảnh ra chụp. Thấy thế, một người đàn ông đi tới và hồi chúngtôi có muốn lên xe đi cùng không. Một nhóm đông các cô gáimặc đồ thể thao đang bắt đầu lên xe.“Được.” Tôi nói. “Xe này đi đâu thế?”“Đến điểm xuất phát nội dung đua của nữ.” Thì ra đường chạyđã bị thay đổi vào phút chót vì hội đồng địa phương khôngkiếm được đủ xe buýt để đưa toàn bộ các vận động viên xuốngđáy thung lũng. Vì vậy, chiếc xe buýt của trường St. Patricks sẽđưa các nữ vận động viên đi khoảng 10 km xuôi xuống conđường bằng phẳng hơn về phía Eldoret. Từ điểm đó, họ sẽ chạythẳng về Iten.Tôi cũng không rõ là làm cách nào các vận động viên chuẩn bịđược cho những cuộc đua kiểu này, khi mà những thông tinnhư thời điểm xuất phát, đường chạy và cự ly đua đều đượcquyết ...

Tài liệu được xem nhiều: