Danh mục

Chết lúc 9 giờ sáng

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 315.62 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

9 giờ sáng. Một nhát dao thấu tim. Thức mấy giờ, không ai biết, làm gì, không ai thấy, lúc đó nhà không một ai. Y, có lẽ định đi đâu đó, đã mặc quần tây (màu đen), áo sơ mi (màu tro - y chuộng màu tro), nhưng chân lại xỏ dép lê. Có lẽ y đã định ra khỏi nhà, nhưng rồi chợt nấn ná vì một lý do nào đó. Có cơn gió mát vừa ngang qua? Có vạt nắng vàng vừa ngả vào sân? Khiến y tần ngần?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chết lúc 9 giờ sáng Chết lúc 9 giờ sáng TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN NHÃ THUỴ9 giờ sáng.Một nhát dao thấu tim.Thức mấy giờ, không ai biết, làm gì, không ai thấy, lúc đó nhà không một ai. Y, có lẽđịnh đi đâu đó, đã mặc quần tây (màu đen), áo sơ mi (màu tro - y chuộng màu tro), nhưngchân lại xỏ dép lê. Có lẽ y đã định ra khỏi nhà, nhưng rồi chợt nấn ná vì một lý do nàođó. Có cơn gió mát vừa ngang qua? Có vạt nắng vàng vừa ngả vào sân? Khiến y tầnngần? Cũng có thể y đói, loanh quanh tìm gì ăn nhưng không thấy. Y đã định ra khỏi nhà,nhưng rồi lại lấy cái ghế đẩu bắt ngoài hè ngồi. Y ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầugối.9 giờ sáng.Gió mát, nắng nhẹ. Con gà mái vừa đẻ, nhảy bịch từ chuồng xuống đất, cục tác… cụctác…cục tác… Y mỉm cười, buồn ngủ, thiu ngủ trên nền nhạc gà mái đẻ.9 giờ sáng. Mắt lim dim.Một nhát dao thấu tim.Trong khi y đang ngồi mơ ngủ, thì từ ngoài ngõ có một bóng người ngoặt vào, lao nhanh,trên tay là một con dao. Không nói không rằng, kẻ đó đâm phựt vào ngực y. Một nhátthấu tim. Y chết tại chỗ. Lúc 9 giờ sáng. Trên hè nhà mình. Thanh bình. Trên nền nhạc gàmái đẻ. ***9 giờ sáng, ngày 9, tháng 9, năm 1997.Y, tức nhà thơ Kỳ Phong bị đâm chết. Kẻ đâm chết nhà thơ Kỳ Phong là một tên nghiện,trong lúc đói thuốc, mất kiểm soát nhưng đã ra tay cực chính xác. Lụi một dao thấu tim.Kẻ nghiện sau đó bị bắt và cũng đã chết. Về sau, hầu như không còn nghe ai nói gì về kẻnghiện nữa, hắn tên gì, sao tự nhiên lại bước vào nhà vung dao đâm chết nhà thơ Phong?Sao không phải ai khác mà là nhà thơ Phong?Thực ra vào những tháng năm đó, Phong chưa được phong là nhà thơ, mặc dù y có làmthơ khá nhiều. Phong là bạn của tôi. Chúng tôi gồm một nhóm ôm mộng văn chương saukhi thanh toán xong chương trình đại học. Chúng tôi trà trộn sống trong thành phố, đóirách, tủi nhục. Phong đã làm rất nhiều thơ, nhưng không được báo nào in, không đượcmột đại ca nào bảo kê lăng xê. Mùa thu năm đó, Phong nhảy xe đò về quê, hình như làđịnh xin ở nhà ít tiền, hay Phong cũng đã quá mỏi mệt muốn về quê tịnh dưỡng một thờigian? Cũng có nghe nói, buổi sáng đó, Phong ăn mặc chỉnh tề định mang bản thảo ra hộivăn nghệ địa phương, hi vọng có thể được in, kiếm tiền xe đò vào lại thành phố. Bởi, ởnhà không có tiền mà cho Phong. Không ai nuôi một người chỉ để làm thơ. Đó là vấn đềtruyền thống.Nhưng rồi Phong đã chết như thế đó.9 giờ sáng.Một nhát dao thấu tim.Không có chi tiết bản thảo thơ rơi từ tay nhà thơ lả tả xuống thềm hè vắng. Nhưng saukhi chết thì Phong nổi tiếng, thơ Phong cứ lả tả rơi vào lòng người yêu thơ. Trước tiên làtờ văn nghệ địa phương đã đưa tin chia buồn và in cho Phong hoành tráng bốn trang thơ.Trong đó hình như có mấy bài Phong viết về cây cầu, cánh đồng và những con cá quẫydưới dòng sông. ‘Đó là những bài thơ cất cánh từ một tâm hồn đẹp, được ủ men từ nhữnghạt gạo làng quê… Thật đáng tiếc khi phải giã biệt một tài năng đang độ chín’… Tờ vănnghệ địa phương viết những dòng đại khái nghiêm cẩn như vậy. Sau đó, một tờ chuyênngành thơ trung ương, lại giới thiệu chùm thơ Phong (thật ra cũng là mấy bài đã từngđăng trên tờ văn nghệ địa phương nọ), nhưng lần này đứng ra giới thiệu là một nhà thơđại ca. Đại ca này phán: ‘Chưa bao giờ thơ trẻ lại có một giọng vừa tươi non vừa dữ dội,vừa truyền thống vừa cách tân như thế. Dường như thi sĩ đã sẵn sàng đón nhận cái chết,một cái chết ban mai’… Đại khái vậy.Từ đó, Phong trở nên nổi tiếng.Phong đã chết mà đẹp đẽ hoành tráng hơn chúng tôi, những kẻ đang sống.9 giờ sáng, ngày 9, tháng 9, năm 1997.Khi Phong bị đâm chết, tôi đang làm gì trong thành phố này? Sau này, cố lục soát lại trínhớ, tôi vẫn không nhớ được mình đã làm gì trong buổi sáng hôm ấy. Tin Phong chết đếnvới chúng tôi khoảng mười ngày sau, khi việc chôn cất đã xong xuôi, cho nên cũngkhông có ai ra ngoài quê Phong để dự đám tang. Chúng tôi không chứng kiến Phong chết,nhưng biết Phong đã chết, chắc chắn là đã chết. Thật kỳ lạ. Cái chết cũng là một kiểuthông tin.Phong là bạn tôi, là một người trong nhóm chúng tôi. Nhưng trong chúng tôi không aiđưa tang Phong. Chúng tôi đọc những bài viết về cái chết của Phong, như những độc giảhiếu kỳ về ‘cái chết oan nghiệt của một thi sĩ được định đoạt bởi lưỡi dao của một tênnghiện’ (như một tờ báo giựt tít) ***Năm 1997. Khi đó tôi 24 tuổi. Những thằng bạn của tôi cũng ở khoảng tuổi đó. Có nhữnglúc tưởng như không sống sót nổi, tan nát, điêu linh. Nhưng rồi cũng qua. Chưa có aitrong chúng tôi phải chết. Mặc dù, trong thành phố này có quá nhiều tên nghiện đói thuốcmất kiểm soát. Mặc dù, ngày nào trên đường đi cũng thấy người chết vì tai nạn giaothông. Chúng tôi cũng đã sống qua những ngày đại dịch cúm gà, đại dịch cúm heo. Đó lànhững thứ bệnh dịch mà khi sống Phong chưa từng biết.Năm 1997, tưởng chừng là một năm xa lắc.Ch ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: