Một hôm, có lẽ sau nhiều ngày mất ngủ suy nghĩ khiến tròng mắt trũng xuống, lão Thủ quyết định gọi thằng con trai trưởng vào phòng trà của lão nói chuyện. Con trai lão là Đắc, ở với lão, vốn là dân làm ăn nên thường lảng tránh bố trong những buổi trà dư tửu hậu, tại đó lão Thủ thường kể lể về cuộc đời lão, nghe nhức hết cả đầu. Mỗi thời mỗi khác. Mỗi thời có cái khổ và cái sướng riêng của nó. Đắc nghĩ như vậy. Bản tính anh cũng hiền lành, không thích...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chết thử Chết thử TRUYỆN NGẮN CỦA TẠ DUY ANHMột hôm, có lẽ sau nhiều ngày mất ngủ suy nghĩ khiến tròng mắt trũng xuống, lão Thủquyết định gọi thằng con trai trưởng vào phòng trà của lão nói chuyện. Con trai lão làĐắc, ở với lão, vốn là dân làm ăn nên thường lảng tránh bố trong những buổi trà dư tửuhậu, tại đó lão Thủ thường kể lể về cuộc đời lão, nghe nhức hết cả đầu. Mỗi thời mỗikhác. Mỗi thời có cái khổ và cái sướng riêng của nó. Đắc nghĩ như vậy. Bản tính anhcũng hiền lành, không thích bàn luận những chuyện trên trời dưới bể. Vì thế lần này anhcũng định tìm cớ bận việc hàng họ để thoái thác. Nhưng chính lão Thủ nghiêm mặt báotrước cho anh là lần này khác. Lần này không phải chuyện tán róc, không phải chuyệnlàm ăn tầm thường, mà rất hệ trọng liên quan đến danh dự của cả Đắc và con cháu anhsau này. Nghe bố nói vậy Đắc đâm ra tò mò. Ngoài tiểu sử bản thân được thêu dệt thànhhuyền thoại, liệu ông cụ đa sự còn chuyện gì nữa đây. Thế là Đắc đành phải chiều theobố. Không giống mọi khi, cứ nước rót ra là chuyện tuôn theo không tài nào hãm được, lầnnày, đã qua hai lượt trà mà lão Thủ chưa tìm được cách vào đề. Có cảm giác lão cứ bịvướng ở cổ. Mãi sau lão Thủ mới hỏi con trai:- Con có thuộc lịch sử không?Đắc tưởng ông cụ lại sắp ngụ ngôn, ngụ ý gì nên chỉ cười khẽ:- Đủ để con biết mình là con Rồng cháu Lạc, vừa có cánh vừa có móng vuốt.- Bố đang bàn với con một chuyện không nên đùa - Lão Thủ nói bằng thứ giọng đủ đểĐắc ân hận vì thái độ của mình - Bố hỏi con vậy là có lý do của nó. Đời con người ta, dùchỉ sống trên thế gian vài ba vạn ngày, nhưng không phải vì thế mà không nghĩ xem lúcmình nằm xuống rồi thì thiên hạ nghĩ gì. Ngay cả một bậc minh quân như Lê ThánhTông, công đức tưới khắp thiên hạ, mà vẫn còn lo bị hậu thế phán xét chuyện cốt nhụctương tàn, muốn được xem trước sử quan chép gì về mình, đủ thấy cái danh sau khi chếtnó quan trọng nhường nào.Lão Thủ chiêu một ngụm nước, vươn cổ nuốt xuống, rồi mới nói tiếp:- Bố đương nhiên là không thể so với các bậc đế vương. Nhưng cuộc đời bố cũng đủchuyện để thiên hạ bàn luận, bình phẩm. Hôm nay bố muốn con giúp bố thực hiện mộtviệc. Chỉ có con mới giúp được, chứ nếu người khác cũng làm được thì tôi quyết khôngphiền tới anh.- Chuyện của bố đương nhiên cũng là chuyện của con, việc gì bố lại khách sáo thế?- Anh nói vậy vì anh chưa hình dung ra việc tôi nhờ. Nhưng đúng là việc này cũng códính dáng đến anh. Trước vong linh mẹ anh chết thảm dưới bánh xe, anh hứa đi cho tôiyên lòng.Nhắc đến mẹ, tự dưng Đắc chỉ muốn gào lên: Mẹ chết cũng có nguyên nhân từ bố, cứnghe kể lể đến thối tai ra thì ai mà không phát điên. Mẹ thì can cớ gì mà bố không để mẹyên. Nhưng anh vội nuốt xuống ý nghĩ ấy:- Con hứa là việc gì bố yêu cầu con cũng làm hết sức.- Tôi tin anh. Thực ra việc cũng không có gì ghê gớm lắm, nếu anh thực sự thông cảmvới bố anh. Tôi định sẽ chết vào dịp này...Đắc đang lơ mơ vì thực ra nghe bố nói nhưng anh không để tâm chú ý, bỗng giật thótmình khi nghe bố nói muốn được chết.- Bố nói gì thế, con có nghe nhầm không đấy?- Tôi nghĩ là anh nghe rõ cả. Nhưng tôi cũng cứ nhắc lại thật rõ ràng: Tôi-muốn-chết-vào-dịp-này.Đắc quên là bố đang nói chuyện hệ trọng, cười ầm lên, nước mắt nước mũi chảy ra giàngiụa.- Bố ơi, bố thương con cháu của bố với. Cho chúng nó yên thân làm ăn, học hành. Tốimắt tối mũi cả lại, sung sướng nỗi gì đâu. Ra đường là tai hoạ rình rập. Muốn kiếm đượcbát cơm cũng phải vắt óc, đối phó với đủ loại mưu mô. Còn thiếu những chuyện động trờibố nghe hàng ngày hay sao mà bố nghĩ ra thêm nhiều thứ rắc rối thế.Lão Thủ ngồi im, nét mặt tỏ ra vô cùng thất vọng. Lão nhìn ra ngoài một lúc lâu mới nhẹnhàng cất tiếng:- Một việc như vậy mà con nghĩ bố đùa cho vui sao. Bố biết là anh sắp nghĩ tôi bị điên.Người bình thường ai lại nói ra miệng điều đó. Nhưng chính vì thế mà tôi mới phải ràođón kỹ lưỡng với anh ngay từ đầu. Anh hứa việc gì anh cũng giúp nên tôi mới nói.- Thế bố đã nghĩ luôn hộ con cách con giúp bố chưa? - Đắc nhìn lão Thủ một cách oántrách - Giúp cho bố mình chết khi đang khoẻ mạnh? Hô hô, đến quỷ sứ cũng không thểlàm được - Đắc lại nhìn bố, lần này vẻ mặt đầy đau đớn - bố làm sao thế hả bố?- Tôi chả làm sao cả, chính anh biết rõ mà. Chưa bao giờ tôi minh mẫn như lúc này.Chính vì anh không chịu nghe cho thủng mới làm chuyện thành ghê gớm thế. Tôi bảo tôimuốn chết chứ có bảo ngày mai anh đập cho tôi một nhát đâu. Tôi là bố anh làm sao tôilại để anh mang tiếng vì cái chết của tôi.- Vậy thì con chịu - Đắc chắp tay vái về phía bố - Chả hiểu bố muốn chết bằng cách nào.- Việc đó anh khỏi lo. Tôi tự biết cách chết và sẽ rất nhẹ nhàng. Anh nghe đây. Ngườikhôn không phải chọn thời để sống mà chọn thời để chết. Nói như ngôn ngữ của bọn trẻbây giờ là cần một cái kết thúc đúng lúc. Tôi nghiên cứu kỹ lưỡng rồi. Với một ngườinhư tôi, anh thừa hiểu là không thể t ...