Danh mục

Chị … Sẽ Phải Gọi Em Là Anh

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 250.07 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bao nhiêu năm kể từ ngày Ngân và nhóc quen nhau trên mạng nhỉ? Có lẽ là đã 3 năm. Mọi chuyện trong 3 năm vẫn như một thước phim quay chậm đang tái hiện trong đầu Ngân. Tại sao cuộc đời lại có những trái ngang đến thế nhỉ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chị … Sẽ Phải Gọi Em Là AnhChị … Sẽ Phải Gọi Em Là Anh- Em sẽ trở về phải không em?- Em sẽ về, có thể 1 năm, 2 năm, hay 5 năm nữa em sẽ về, nếu như có mộtngày chị yêu em…Hoàng Ngân lặng người trước câu trả lời của thằng em nhỏ hơn mình 5 tuổi.Nhóc” là một người em trai, một người bạn đã chia sẻ rất nhiều chuyện vớiNgân. Những khi Ngân khóc, Ngân đau lòng hay hạnh phúc với tình yêu củamình Ngân đều kể với nó. Bao nhiêu năm kể từ ngày Ngân và nhóc quen nhautrên mạng nhỉ? Có lẽ là đã 3 năm. Mọi chuyện trong 3 năm vẫn như mộtthước phim quay chậm đang tái hiện trong đầu Ngân.Tại sao cuộc đời lại có những trái ngang đến thế nhỉ. Ngân nhớ như in mộtngày cuối đông, nó đi bên cạnh Ngân, giọng nó ấm áp:- Chị nè, mẹ kêu em chuyển ra Hà Nội với mẹ.Gương mặt Ngân không tránh khỏi sự thảng thốt, bất giác như mình sắp mấtmát điều gì đó đã gắn bó bấy lâu. Dù Ngân biết rằng nhóc” là một cậu ấmthật sự, con của nữ doanh nhân thành đạt, và tương lai của nhóc” là ở đấy, ởHà Nội.- Nhưng còn ước mơ và chuyện học của em ở đây thì sao?- Em cũng đành bỏ dở thôi, có lẽ em sẽ tiếp tục lại, hoặc đi theo một conđường khác khi ra đến Hà Nội.- Uhm…Ngân không nói gì nữa kể từ lúc ấy, gương mặt cứ đăm đăm nhìn ra mặt nướcmênh mông của con sông Sài Gòn. Giọng nhóc vẫn ấm áp- Em đi, chị có buồn không chị? Chị sẽ nhớ em chứ?- Sao em hỏi chị như vậy? Dù gì chúng ta cũng là chị em mà. Hoàng Ngâncười buồn, gương mặt của một phụ nữ đã chịu nhiều đau khổ, có một nét đẹpbuồn, rất sâu xa và dễ khiến người khác đắm mình vào trong ấy.- Đúng rồi, chị chỉ xem em như em trai thôi…..Lần này đến lượt nhóc nhìn ra con sông, gương mặt cũng buồn, và ánh mắtcũng xa xăm. Ngân nghe trong lòng thoáng chút xót xa. Mà xót xa cho cái gìthì cô cũng không định nghĩa được lúc này. Cứ thế hai con người im lặng vàdường như đang gửi tiếng lòng cho nhau theo gió, quyện vào dòng sông.- Chị hiểu em thương chị đến thế nào nhóc à, 3 năm chúng ta đã là bạn bè, đãtâm sự cho nhau nghe rất nhiều chuyện. 3 năm em luôn ở cạnh chị mỗi khi chịcó chuyện vui hay buồn. Những cử chỉ quan tâm, những hành động và lời nóicủa em, làm sao chị lại không nhận ra tình cảm của em chứ? Nhưng mà ….emcòn quá nhỏ để gánh lấy gánh nặng đàng làm oằn vai chị, chị không xứngđáng để em phải hi sinh nhiều thứ như vậy, chị cũng không dành cho em tìnhcảm như em đã đối với chị. Thế nên chúng ta hãy cứ là chị em, là bạn bè thôisẽ tốt hơn nhóc à…!-Chị có biết em thương chị nhiều lắm không? Có thể ai đó sẽ nói rằng em bịđiên, em mù quáng khi yêu người phụ nữ hơn mình 5 tuổi, đã từng chia sẻ choem nghe những chuyện buồn vui trong tình yêu của chị. Nhưng em khẳngđịnh rằng tình cảm của em là tình yêu trưởng thành thật sự. Em yêu cái cáchchị chăm lo cho người mà chị yêu, sự chung thủy và hi sinh mà chị dành choanh ấy. Em, đã có lúc rất ganh tỵ với người đàn ông ấy, đã có lúc ghét anh tarất nhiều khi anh ta mang đến cho chị quá nhiều khổ đau. Nhưng trên hết vẫnlà lòng yêu quý chị. Chỉ cần chị kêu em ở lại, chị chấp nhận cho em một cơhội. Em nhất định sẽ ở lại Sài Gòn..Chẳng biết mỗi người có nghe được tiếng lòng trong nhau không, chỉ thấy cảhai người cùng nhìn nhau, rồi nhóc nắm tay chị, rất chặt, nhóc nói:- Em chở chị về nhe, lần cuối được chở chị về bằng xe đạp rồi.- Uhm, hai chị em mình về thôi em. Trời cũng tối rồi.…Sau hôm đó đến nay cũng đã 2 tuần, vậy là nhóc đi thật. Mà cũng đúng thôi vìNgân không hề níu kéo, không hề nói gì để nhóc do dự. Cô cũng không nói chonhóc biết rằng trong lòng cô buồn đến thế nào. Trong 2 tuần ấy cô chỉ dànhcho nhóc những lời khuyên và dặn dò để nhóc vững vàng hơn khi bắt đầucuộc sống mới. Ngân chỉ dành cho nhóc những cái cóc đầu, véo tay những lúcnhóc nói hay làm sai điều gì. Mọi việc có vẻ như không có tác động gì vớiNgân cả. Nhưng Ngân biết rằng rồi đây nhật ký của cô sẽ đầy thêm, và buồnbã hơn khi không có nhóc bên cạnh.Tiếng nói của nhóc phá tan suy nghĩ của Hoàng Ngân:- Chị đang nghĩ gì thế, sao em hỏi mà chị không trả lời- À, chị xin lỗi, mà em hỏi chị gì nhỉ? Ngân ấp úng.- Em không hỏi gì cả, em chỉ nói rằng lúc nào đó nếu chị yêu em, có thể em sẽvề lại Sài Gòn.- Thằng nhóc này lại nữa rồi, định học theo cái chuyện chị ơi, anh yêu emhả”. Thôi đi em , đó chỉ là truyện thôi…Gương mặt nhóc tối sầm lại, giọng chùng xuống nhưng rõ từng tiếng một.- Em nhỏ hơn chị nhưng đủ lớn để nhìn nhận. Em là em, em không học theotruyện, mà bản thân chị không phải cũng là người thường viết truyện đó sao?Chị không có mơ ước gì sao?Hoàng Ngân kìm lòng, ngước mặt lên ném cho thằng nhóc cứng đầu ánh mắtsắc như dao cạo, trả lời cương quyết:- Chị viết truyện, xây dựng nhân vật dựa vào tự nhiên, chị đem mơ ước và hivọng gửi vào trong ấy, hi vọng mọi người hiểu được thông điệp của mình. Cònem em cũng nên hiểu rằng chị chỉ muốn tốt cho em. Và chị thấy là mìnhkhông làm gì sai cả. Chị sẽ không hối hận.- Chị sẽ không ...

Tài liệu được xem nhiều: