Danh mục

Chỉ Còn Là Kỷ Niệm

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 129.07 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

S áng thứ bảy nên thức dậy muộn màng, tôi lại bỏ cả thói quen mở Tivi để xem thời tiết. Qua khung cửa sổ từ phòng ngủ, nhìn ra mảnh vườn nhỏ sau nhà, tôi thấy không có tuyết và mặt trời đã lên từ bao giờ chan hoà ánh nắng. Vì cây cherry và cây phong đều trụi lá, tôi không đoán được có lộng gió hay không và thầm nghĩ hôm nay trời ấm mà lòng thoáng mừng!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chỉ Còn Là Kỷ Niệm Chỉ Còn Là Kỷ NiệmS áng thứ bảy nên thức dậy muộn màng, tôi lại bỏ cả thói quen mở Tivi để xem thời tiết.Qua khung cửa sổ từ phòng ngủ, nhìn ra mảnh vườn nhỏ sau nhà, tôi thấy không có tuyếtvà mặt trời đã lên từ bao giờ chan hoà ánh nắng. Vì cây cherry và cây phong đều trụi lá,tôi không đoán được có lộng gió hay không và thầm nghĩ hôm nay trời ấm mà lòngthoáng mừng!Như thường lệ vào sáng cuối tuần, sau khi pha một bình cà phê cho cả nhà, khoác vội áojacket mùa đông, tôi ra ngoài trời hít thở một ít không khí trong lành sau một đêm dài ngủvùi trong căn nhà sưởi ấm bởi máy chạy bằng gas được mở từ tuần đầu lập đông! Khi vừara khỏi cửa tôi bật kêu lên “Ui! Sao mà trời lạnh thế này!”. Rảo một vòng quanh sân, tôitrở vào nhà và pha cho mình một tách cà phê sữa.Ngồi thanh thản bên tách cà phê ấm, chợt nhớ mùa đông đầu tiên và mùa đông sắp đến,tôi khẽ thở dài và thầm nghĩ “Thời gian trôi nhanh quá! Cây Giáng sinh trong nhàdường như mình mới gở xuống mà bây giờ phải lấy ra để decorate lại nữa rồi!”. Mỗimùa Giáng sinh đều gợi cho tôi nhớ lại những ngày mới đến định cư ở Canada ....Sau thời gian ở trại chuyển tiếp, được một hội thánh Tin Lành bảo lảnh đi Canada, chúngtôi được đưa lên máy bay và đến phi trường Toronto. Đón gia đình chúng tôi là hai bàbảo trợ khá lớn tuổi. Sau khi thủ tục giấy tờ xong, mỗi người một chiếc xe đưa chúng tôivề phố nhỏ tên Midland. Lúc bấy giờ giữa tháng năm, đang là mùa xuân của Canadanhưng trời tiết trời còn rất lạnh.Trước đây Canada không có nhiều di dân như bây giờ nên dân địa phương dường như aicũng rất tử tế với các người mới đến định cư, đặc biệt là người Việt. Chúng tôi may mắnđược sự trợ giúp nồng nhiệt của các hội viên trong nhà thờ; người cho quần áo cũ đủ bốnmùa, người cho giường tủ,Tivi, đồ dùng cá nhân, ngay cả chén đủa cũng có, vân vân...Đáng quý hơn cả, một ông bà cho gia đình tôi cư ngụ trong một ngôi nhà hai phòng ngủtuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, được miễn tiền thuê nhà và điện nước hơn sáu tháng.Trong thời gian học English, chúng tôi được chính phủ trợ cấp tiền chi tiêu hàng ngày.Mỗi sáng, một ông mục sư của nhà thờ vốn là tài xế xe bus của trường tiện đường nênđến rước chúng tôi đi học. Buổi chiều, chúng tôi đi bộ về nhà.Nhớ lại ngày đầu khi nhận quần áo và đồ dùng họ cho, hai chị em tôi cầm lên mà tủi thânrưng rưng nước mắt. Thấy thế ông anh rầy cho một chập:- Hai đứa nhớ rằng mình đang ăn nhờ ở đậu xứ sở người ta và tay trắng, quần áo, nữtrang, thuốc men đều bị gia đình chủ ghe gạt lấy hết nên có cái gì dùng cái đó. Ráng họcxong English rồi đi tìm việc làm, sau đó mới tính đến bước kế tiếp!Nghe anh khuyên thế, hai chị em dẹp bỏ tự ái mà lo học. Anh tôi thì Anh văn giỏi từ lúccòn ở Việt Nam nên ít bị trở ngại về văn phạm và từ ngữ. Sau vài tháng học nghe và phátâm có nhiều tự tin hơn, anh tôi nhờ ông mục sư giúp tìm việc làm bán thời gian trong khicòn đi học. Sau một tuần, họ báo tin đã tìm được cho anh việc đổ xăng ở một trạm xănghơi xa phố. Vì là một phố nhỏ, không công kỷ nghệ nên rất khó kiếm việc, anh nghĩ làmình may mắn. Dẹp bỏ tự ái của một giáo sư dạy toán ở Việt nam, mỗi ngày sau giờ tanhọc anh đi làm. Cuối thu chuyển sang đông trời trở lạnh nên từ trạm xăng đi bộ về đếnnhà lúc nào lỗ tai của anh cũng “đỏ hỏn” và đôi tay lạnh cóng. Hai chị em nhìn anh màđau lòng rơi nước mắt. Sau đó vì không chịu nỗi lạnh, anh xin vào rửa chén cho một nhàhàng trong phố và lương có khá hơn.Tôi còn nhớ có lần ông bà Belsey, một trong những hội viên của nhà thờ, đến thăm viếngchúng tôi và gợi ý gởi cho một ít tiền để xoay sở trong gia đình nhưng anh từ chối vì biếtông bà đang sống bằng tiền hưu trí mỗi tháng. Bà rơi nước mắt và nói với anh:- Hai em mày cần có ít tiền để mua sắm đồ dùng phụ nữ hàng tháng!Anh trả lời:- Không sao, chúng tôi xoay sở được! Nếu có thể ông bà tìm việc bán thời gian cho haiem tôi thì tôi rất cám ơn!Ông bà đồng ý, nán lại chơi thêm vài giờ rồi mới ra về.Sau hai tuần, em tôi được việc sửa đồ jeans, tôi thì phụ bếp trong một tiệm pizza sau giờhọc và ngày thứ bảy. Tôi còn nhớ, lúc ấy bà chủ tiệm cần một người lau dọn sàn nhà mỗingày chủ nhật, vì cần thêm tiền nên tôi nhận lời. Có lần, anh tôi đi ngang qua tiệm vànhìn vào bên trong thấy tôi đang lui cui lau chân bàn ghế và tôi cũng thấy anh nên vẫy taychào. Chiều về trong giờ ăn cơm, anh nói:- Tuần tới em hãy nghỉ làm việc lau chùi ngày chúa nhật! Đến tiệm làm sau khi tan họcvà ngày thứ bảy là đủ rồi!”Sao vậy anh?” Tôi hỏi lại.- Anh không thoải mái khi thấy em ngồi dưới đất lau từng chiếc ghế và chân bàn chongười ta!”Nghe anh nói tôi thật cảm động và ấm lòng, anh là người trầm lặng, tình cảm dành chogia đình không bao giờ biểu lộ nên trước đây tôi không đo lường được tình thương củaanh dành cho em gái như thế nào. Ngày hôm sau, tôi xin bà chủ cho tôi nghỉ việc lau chùingày chúa nhật và được bà đồng ý. Thật tình vừa làm việc này vừa tủi thân như ...

Tài liệu được xem nhiều: