Danh mục

Chỉ hai lần khóc

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 179.76 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“Cậu, mình không thể yêu cậu!”. Khi Thuỳ nói điều ấy với Nam không hề do dự, Nam tưởng như trái tim lần đầu biết rung động của hắn bị ai đó nắm nghẹt lại. Nam không muốn hỏi: “Vì sao?” hay bất cứ câu gì tương tự. Hắn buồn rũ rượi đưa mắt nhìn xuống một bên chân tật nguyền của mình. Hắn thấy tội nghiệp nụ hồng lần đầu tiên hắn tặng một người với niềm hy vọng hão quá thể. “Cậu nghĩ sao vậy? Làm sao tớ có thể yêu một người khiếm khuyết? Tớ cần một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chỉ hai lần khóc Chỉ hai lần khóc TRUYỆN NGẮN CỦA VÕ THU HƯƠNG“Cậu, mình không thể yêu cậu!”. Khi Thuỳ nói điều ấy với Nam không hề do dự, Namtưởng như trái tim lần đầu biết rung động của hắn bị ai đó nắm nghẹt lại. Nam khôngmuốn hỏi: “Vì sao?” hay bất cứ câu gì tương tự. Hắn buồn rũ rượi đưa mắt nhìn xuốngmột bên chân tật nguyền của mình. Hắn thấy tội nghiệp nụ hồng lần đầu tiên hắn tặngmột người với niềm hy vọng hão quá thể.“Cậu nghĩ sao vậy? Làm sao tớ có thể yêu một người khiếm khuyết? Tớ cần một chỗ dựa.Chỗ dựa ấy thậm chí chả chắc chắn bằng cái thân tớ thì tớ nương vào làm gì?”. Như chưađủ để Nam thất vọng, Thùy tàn nhẫn dội thêm những gáo nước buốt lạnh. Tháng ba, sinhnhật tuổi mười bảy năm ấy, lần đầu tiên trái tim Nam biết đập lỗi nhịp, bỗng lạnh nhưchưa bao giờ lạnh hơn. Nam lặng im, khó nhọc, xiêu vẹo kéo những bước chân trên vạtcỏ mềm mới nhú.Namtránh mặt Thùy, tránh cả những con đường có thể chạm mặt nhau. Dù Nam biết rõ,nếu gặp, Thùy vẫn sẽ cười toe toét khoe hàm răng khấp khểnh ngỗ ngược như không cóchuyện gì xảy ra. Chơi với Thuỳ từ thời bé tí, ngày Nam còn cả đôi chân nguyên vẹn,cùng chạy nhảy, chơi lò cò, có khi Nam nghĩ, Nam hiểu Thùy cũng như hiểu chính mìnhvậy. Cơn sốt năm sáu tuổi cướp hết sức lực của một bên chân. Mẹ Nam khóc, mẹ Thùykhóc, Thùy và Nam không khóc. Thùy bảo, có gì đâu, mai mốt Nam muốn đi đâu, Thùycõng theo Nam. Lúc nào Thuỳ cũng ở cạnh bên, Nam không phải sợ.Nói thế nhưng Thùy không phải cõng Nam lần nào. Mẹ Thùy tặng Nam chiếc xe lăn rấtvừa vặn, Thùy thường đẩy Nam đi học cùng mỗi khi đến lớp. Thi thoảng Thuỳ mượnđược chiếc xe đạp của mẹ lại chở Nam ra triền đê sông Lam chơi. Cũng độ tháng ba nhưthế này, gốc hoa gạo ven sông bắt đầu kết nụ đơm bông, những nụ hoa đầu tiên nở bungnăm cánh rực lửa khoe sắc…Cái gốc hoa gạo ven sông găm vào kí ức. Mỗi khi buồn Thùy, buồn chuyện gì mà khônggiải tỏa được, Nam vẫn âm thầm tìm ra đây, như hôm nay.Dạo này Thuỳ không đi học cùng Nam. Mẹ Nam chừng đoán được, bảo: “Lớn rồi, cứbám theo nhau ngại lắm!”. Nam cười buồn buồn, tự đẩy xe đi một mình. Không có Thùy,đoạn đường dài xa ngái. Nam chợt chột dạ, hay là Thùy giận. Mà không, tính Thùy đâuphải thế, thích gì, ghét gì, yêu gì là Thuỳ thể hiện ngay.***Thùy bất ngờ tìm Nam, bảo: “Tớ có bạn trai rồi nhá!”. “Ai?” – Nam giật mình. “Anh ấylàm quen mình trên mạng, anh là thầy giáo tận Sài Gòn”. Nam bồn chồn: “Này, cậu phảicẩn thận”. “Cẩn thận gì mà cẩn thận. Cậu đừng đa nghi” – Thùy vặn vẹo.Bỗng Thùy đổi giọng mềm mỏng: “Nam dạy cho tớ đàn bản “Mối tình đầu” đi!”. Tránhánh mắt dò hỏi của Nam, Thùy trở nên bẽn lẽn, má ửng ửng hồng: “Tớ muốn lần đầu tiêngặp mặt, anh ấy sẽ ấn tượng về tớ. Chủ nhật này anh ghé về đây!”. Nam xót xót tronglòng vẫn gượng cười: “Ừ được”. Trước đây, lũ con gái trong lớp vẫn hay theo Nam họcđàn, riêng Thùy chẳng thèm quan tâm, bảo: “Nam đàn Thùy nghe được rồi, cần chi học”.Giờ chẳng đơn giản như thế nữa.Thùy dần thay đổi từ khi có bạn trai. Cho đến khi, Nam thấy lạ lạ là hình như không phảimình đang né Thùy nữa mà là Thùy đang né mình, lúc nào không rõ. Lớp mười hai, thờigian ôn thi tốt nghiệp, ôn thi đại học đuổi nhau đi, quay mòng chóng vánh. Hôm vừa đihọc về, Nam gặp mẹ tất tả chạy sang ngõ nhà Thùy, hình như nhà bên ấy có chuyện.Mẹ kể: Thùy dại lắm, nó mang bầu mà giấu kín, đi đâu cũng thắt lưng buộc bụng. Tớitháng thứ bảy mà nó buộc chặt, giấu kỹ tới mức không ai hay. Tay “thầy giáo” mà Thùyyêu thực chất là một sinh viên ra trường mãi chưa xin được việc, nhận được vài mối dạykèm. Khi gặp chuyện mới đánh bài ngửa với Thùy rằng: “Thân anh đây còn chưa loxong, lo gì nổi thân em và con cái”. Nó quất ngựa truy phong, không ai buồn đi tìm vìchẳng biết tìm được không hay chỉ thêm xấu hổ. Thùy đẻ con trong toilet nhà trường,phần vì tức mình, phần vì sợ lộ, bỏ con trong thùng rác. Chẳng ai biết đứa bé chết lúcnào…Mẹ thở dài thườn thượt. Ngưng một lúc, mẹ kể: Đứa bé sinh non tháng thứ bảy, chắcchẳng có duyên nợ với đời. Con Thùy vẫn đáng thương hơn đáng trách, người ta đi đẻ cómẹ có con, có bác sĩ hộ lí đỡ giùm. Nó một thân một mình vượt cạn, nông nổi, tội nghiệp,còn may mà mạng lớn nên vẫn sống. Tội nghiệp mẹ nó, xỉu lên xỉu xuống khi bất ngờnghe chuyện. Ai mà ngờ nó mang bầu, mấy hôm gặp, nói chuyện, mẹ nó còn bảo conThuỳ dạo này ăn nhiều, ngủ nhiều, mập, xấu quá! Khổ thế, công an mà không về tận nhàđiều tra thì mẹ nó vẫn không biết.Namnghe khó tin như chuyện của ai khác. Khi Nam qua nhà, gặp một Thùy khác hẳn.Mái tóc nhuộm màu hạt dẻ xơ xác như những sợi râu ngô khô cuối chiều. Mắt Thùy căngmọng. Thùy bảo lúc này đừng hỏi gì, đừng nói gì, Thùy chỉ lo mẹ chết thì Thùy cũngkhông thể nào sống nổi. Mẹ Thùy đau tim lâu năm, bây giờ chẳng biết ra sao bên phòngcấp cứu.Namhiểu đối với Thùy, mẹ quan trọng đến mức nào. Dạo bé, có lần Nam và Thuỳ đi chơivề, vừa vào đến nhà thì gặp cảnh b ...

Tài liệu được xem nhiều: