Khi về đến mảnh đất quê hương, điều trước tiên là tôi đi tìm chị. Chị Hoài của tôi. Chao ôi, hàng chục năm ở nước ngoài, học hành công tác không phút giây nào tôi không nghĩ đến chị. Có những lúc lòng tôi như lửa đốt, tôi muốn như con chim bay về bên chị, để được chị vuốt ve, an ủi như một đêm thời bom đạn giặc Mỹ mà tôi cảm thấy cái chết đang đến với tôi. Bây giờ chị ở đâu? Em mong gặp chị biết chừng nào! Thị xã nhỏ bé ngày ấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chị Hoài Chị Hoài TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN THÚC HÀKhi về đến mảnh đất quê hương, điều trước tiên là tôi đi tìm chị. Chị Hoài của tôi. Chaoôi, hàng chục năm ở nước ngoài, học hành công tác không phút giây nào tôi không nghĩđến chị. Có những lúc lòng tôi như lửa đốt, tôi muốn như con chim bay về bên chị, đểđược chị vuốt ve, an ủi như một đêm thời bom đạn giặc Mỹ mà tôi cảm thấy cái chếtđang đến với tôi. Bây giờ chị ở đâu? Em mong gặp chị biết chừng nào! Thị xã nhỏ bé ngày ấy giờ đã đổithay. Nhiều nhà cao tầng, đường ngang lối dọc thênhthang mới lạ, tôi biết tìm chị ở đâu? Mảnh đất xưa nền cũ không còn dấu vết. Hỏi ai, aicũng lạ lùng ngơ ngác, không biết. Mấy mươi năm xa cách, hết chiến tranh rồi hòa bình,đến những cuộc xáo trộn đất đai, tôi không được tin tức gì về chị. Nhưng tôi tin một conngười như chị, dù chiến tranh ác liệt đến đâu, hoàn cảnh nào cũng không sao khuất phụcđược chị. Chưa tìm được chị ở phố phường, tôi vội vã về mảnh đất nơi để lại trong hồn tôi điềuthiêng liêng quý giá vô tận. Kí ức trào dâng. Trước chiến tranh chống Mỹ, chúng tôi tốtnghiệp cấp ba nhưng không thi vào đại học. Chị có số phận eó le, cha chị đi lang thangphiêu bạt nơi nào từ lúc chị còn nhỏ. Chị không muốn xa nhà vì thương mẹ cô đơn. Tôirõ ràng hơn: Bố tôi phản bội cách mạng, làm sỹ quan trong quân đội Mỹ - Ngụy. Chiếntranh phá hoại, Mỹ hủy diệt thị xã nhỏ bé của chúng tôi. Tôi và chị xin vào đội thanh niênxung phong của địa phương. Đội chúng tôi có nhiệm vụ giúp dân tản cư, đắp đường, tảiđạn và phá bom. Đội trưởng là một thanh niên lực lưỡng đem lòng yêu chị. Chị đẹp, mắtđen láy dịu dàng, môi hồng da trắng. Thường ngày đi học về dưới rặng dừa xanh, trêndòng sông biếc, tấm thân thon thả của chị, mái tóc bay bay trông chị như một nàng tiênrực rỡ giữa cảnh trời sắc nước. Trong đổ nát của quê hương, sự tàn ác của chiến tranh vànỗi cô đơn của thân phận chị chân thành yêu người đội trưởng quả cảm mà chị thấy thậtxứng đáng người con trai trong thời chiến. Câu chuyện buồn xảy ra với chị là đêm hôm tôi cảm thấy mình sắp chết, bởi dạo đó,bom Mỹ đánh phá vô cùng ác liệt vào đoạn đường đơn vị chúng tôi phụ trách. Ngày cònđi học chị thương tôi như em. Tôi ít tuổi, học sau chị hai lớp, nhà cùng cạnh ngõ phố.Đêm ấy, đêm Chúa Giáng sinh, bom đạn ngừng nổ. Ngay chiều hôm đó, tôi gặp chị. Thấytôi, chị kêu lên: “Mặt em sao tái nhợt thế, em ốm à?” Tôi đáp: “Không!” Tôi nói rất khẽ:“Em có chuyện hệ trọng lắm. Đêm nay hết phiên gác, chị ra phía kia em nói.” Đêm đó,bên bờ cây, gió khô, se lạnh, trời trong, đầy sao, chị nhìn vào mặt tôi lo lắng. Không dámnhìn chị, tôi nói chẳng thành lời: “Ngày mai em sẽ chết!” Chị bảo: “Em nghĩ vớ vẫn.”Tôi tiếp: “Em có linh cảm như vậy.” Chị lại nói: “Tâm trạng em đang hoang mang.” Tôiníu lấy tay chị: “Không chi ơi! Tuần qua, bốn đứa trong đơn vị đã ngã xuống. Bây giờ sẽđến em. Chị đừng nghĩ xấu về em.” Chị đáp: “Chưa bao giờ.” Chị nói thêm dù hoàn cảnhnào cũng phải có hy vọng mà vươn lên. Chị hỏi: em có điều gì muốn nói với chị? Tôiđáp: “Dạ có! Chị biết đấy, cả thời kì đi học cho tận đến bây giờ, có đứa con gái nào dámlàm quen với em. Mà em, em chưa hề biết được một bàn tay âu yếm, một làn môi nóngbỏng của một người con gái. Chết đi, em tiếc nuối lắm chị ơi! Chị hãy thương em. Hãytha thứ cho em.” Tôi nói một thôi không kịp thở, e sợ ngưng nghỉ một giây lát sẽ mãi mãitôi không có đủ can đảm để nói nữa. Tôi rút bàn tay ra khỏi bàn tay chị và úp mặt xuốnghai đầu gối, vai run lên. Cổ tắc nghẹn, tôi nói đứt quãng: “Chị cho em…hôn chị.” Phútgiây ấy nước mắt tôi trào ra. Lặng đi một lúc, đôi bàn tay chị dịu dàng vuốt trên tóc tôi,chị nâng mặt tôi dậy rồi ghé sát vào môi tôi. Nước mắt của chị em tôi đầm đìa trào xuốngmiệng mằn mặn - vị mằn mặn mà cả cuộc đời tôi không bao giờ quên. Suốt đêm hôm ấychị vỗ về ru tôi như ru một đứa em thơ của chị. Tôi không ngủ, nhưng hồn tôi lâng lângbay bổng như của một đứa trẻ lên ba trong vòng tay mẹ. Hôm sau, có ai đó báo cho đội trưởng. Lập tức chị bị gọi lên hầm chỉ huy. Người độitrưởng đay nghiến nhục mạ chị những lời chị chưa từng nghe, đến mức vài hôm sau chịnhư một cái xác không hồn, đôi mắt trũng sâu đầy đau đớn. Chị định tự sát bằng một góithuốc nổ. Nhưng may quá, thầy giáo dạy Văn của chúng tôi trên đường đi chấm thi, tạtvào thăm chúng tôi. Thầy trò gặp nhau mừng rỡ. Thầy dặn chúng tôi phải dũng cảm trongnhiệm vụ, đùm bọc nhau qua cơn khói lửa để xứng đáng học trò yêu của thầy. Chị khóctức tưởi… Đinh ninh với định mệnh mình sẽ chết và sống trong con mắt của nhiều người, mìnhlà con một kẻ thù, một tên trụy lạc, tôi không biết sợ cái chết. Pháo cấp tập từ tàu biểnbắn vào tôi cũng không xuống hầm. Trong khói bom chưa tan tôi đã vác xẻng lên mặtđường san lấp. Thế mà tôi không chết. Tôi bắt đầu hối hận về cái chết mà tôi linh cảm đểxin được hôn chị, đã gây nên đau khổ cho chị. Tôi bị dày vò, ...