CHI KIẾM KỲ TĂNG LỤC Tác giả: Tiểu Đoạn Phần 1: Thiên lý hồng mao truyền viễn tínNhất ngôn yêu quỷ động Liêu Đông Bầu trời u ám, tuyết một màn trắng xóa. Mùa xuân phương Bắc bị quyện chặt trong một bầu không khí lạnh lẽo, rét mướt. Một thớt ngựa phóng vụt qua làm cuộn lên một mảng tuyết lớn. Trên mặt cổ đạo phủ đầy tuyết đọng lại vết vó ngựa hằn sâu. Ngựa phi như gió thoảng, bụi tuyết cuộn bay như trong mơ, lại thêm người trên lưng ngựa mặc áo nho sinh màu xanh,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CHI KIẾM KỲ TĂNG LỤC Phần 1 CHI KIẾM KỲ TĂNG LỤC Tác giả: Tiểu Đoạn Phần 1: Thiên lý hồng mao truyền viễn tínNhất ngôn yêu quỷ động Liêu ĐôngBầu trời u ám, tuyết một màn trắng xóa.Mùa xuân phương Bắc bị quyện chặt trong một bầu không khí lạnh lẽo, rét mướt.Một thớt ngựa phóng vụt qua làm cuộn lên một mảng tuyết lớn.Trên mặt cổ đạo phủ đầy tuyết đọng lại vết vó ngựa hằn sâu.Ngựa phi như gió thoảng, bụi tuyết cuộn bay như trong mơ, lại thêm người trênlưng ngựa mặc áo nho sinh màu xanh, nét mặt lạnh lẽo. Dù gương mặt đã bị sươngtuyết làm cho tê cứng, dù duới lớp áo choàng đen để lộ ra lớp vải lót mặt trongvốn dĩ màu đỏ tươi như máu nay đã bị ố màu do trải qua nhiều phong trần vất vả,vẫn không giấu được sức sống mãnh liệt ẩn dưới vẻ mặt cô tịch ngạo đời của y.Ánh mắt của y như có lửa. Trong bão tuyết, giữa lúc trời đất nhá nhem, trên conđường lầy lội khó đi, y muốn đi tới đâu? Để làm gì? Không một ai biết được.Nhưng nếu như thực sự có ai nhận ra y, lại biết mục đích chuyến đi lần này của y,thì tin tức này truyền ra chắc chắn sẽ làm chấn động giang hồ.Bởi vì có một hạng người, dù ba năm không xuống núi nhưng chỉ cần vừa xuấthiện đã đủ để chấn động giang hồ.Đã ba năm rồi - người nọ ngồi trên ngựa, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng - còn cóngười nhớ đến ta chăng? Thanh Chuy cũng đã ba năm rồi chưa từng phải dốc sứccuồng bôn như thế này. Nhưng dù cho ta thực sự đã binh đao nhập khố, ngựa thảNam Sơn (tạm dịch ý: gác kiếm quy ẩn) thì giang hồ này có thực sự sẽ bình ankhông? Người cưỡi ngựa chợt ngẩng đầu, ngửa mặt hú vang. Âm thanh hùngtráng, vút cao như sóng trào, tung hoành lồng lộng trong tiết trời hanh khô. Ẩn sâutrong tiếng hú hào hùng đó dường như vẫn lẩn khuất một chút gì của đau thương,giằng xé. Thớt ngựa vốn đã lộ vẻ kiệt sức vì phải bôn hành thiên lý lúc này thấychủ nhân cao hứng cũng vẫn cất cao đầu hí vang. Một người một ngựa cùng hòatiếng hú giữa một vùng Liêu Đông trống trải, ngập trời băng tuyết. Trung khí củangười cưỡi ngựa rất thâm hậu, tiếng hú kéo dài mãi sau một thời gian chừng đồcạn một chén thuốc mới ngưng. Âm thanh vừa ngưng, y đưa tay vỗ vỗ lên lưngngựa, cười lạnh: Ngựa ngoan, ngựa ngoan, hãy chạy nhanh nữa lên, chúng ta sẽcho bọn chính nhân quân tử đó biết bọn chúng lần thứ hai bức ta xuống núi th ì rốtcuộc có lợi lộc gì cho chúng!**********Hưng Long tập ở Liêu Đông tuy là một tập lớn, nhưng gặp phải lúc trời bão tuyếtnhư thế này, trên phố cũng không có lấy một bóng người. Ai nấy đều co ro tránhrét trong những căn nhà có cửa được che kín bởi những tấm rèm bằng vải bôngdày cộm. Đây là một thị trấn lớn, là đầu mối giao thông đi khắp mọi nơi nên cónhiều lữ khách đến từ cả Nam và Bắc. Lúc này đa số bọn họ đều đang tránh réttrong các tửu lầu hay khách sạn, đa phần đều muốn uống vài ngụm Thiêu ĐaoTử, vừa ấm họng lại tăng thêm khẩu vị, hơn nữa có rượu vào lại càng thêm hứngthú nói chuyện. Tửu điếm Hồ Kí nằm ở phía Nam của Hưng Long tập đang lúcsinh ý hưng vượng, lúc này toàn bộ mười bốn mười lăm bàn đều có người ngồichật kín. Vùng Liêu Đông mỗi khi đông đến th ì các phòng ngủ đều được đốt lòsưởi. Nhưng đối với những tửu lâu quy mô nh ư thế này thì tường gạch của cácgian phòng lớn đều là lò sưởi. Không khí nơi đây tràn đầy hơi nước, hơi rượu, hơithở của khách, ngoài ra còn có thêm khói bốc ra từ áo lông bị cháy sém của một sốkhách vừa mới vào, vì muốn tránh rét nên tiến đến quá gần lò sưởi. Hưng Long tậpvốn là một địa phương tối tăm bẩn thỉu, thế nhưng nếu như một người vừa mới trảiqua hàng chục dặm đường trong một màn tuyết mịt mùng mới đến được đây, thì erằng sẽ cảm thấy cái địa phương bẩn thỉu tối tăm này lại giống như thiên đường sovới màn tuyết ngoài kia. Vẻ tối tăm bẩn thỉu đó trái lại còn làm tăng thêm chútnhân khí cho cái địa phương vốn dĩ thô lậu này.Lúc này chợt nghe một giọng cười ồm ồm vang lên: Này Triệu Đầu Nhân, ngươicũng đã đến rồi à! Trời lạnh thế này, đêm nay ngươi sẽ gọi ai đến để ôm cho ấmthế?Lời còn chưa dứt thì một trận cười đã rộ lên trong căn phòng. Triệu Đầu Nhân bịtrêu chỉ biết xấu hổ cúi gằm mặt nhìn hai bàn tay của y, không nói được câu nào.Y là một lái buôn sâm, thường đi khắp cả ba tỉnh miền Đông Bắc, trước nay vốnrất mực cơ trí, biết phận. Cho đến năm ngoái y mới có một lần duy nhất l àmtruyện đáng cười ở Hưng Long tập. Hồi tháng ba năm trước, nước sông Liêu Hà bịđóng băng khiến y bị khốn ở Hưng Long tập đến gần nửa tháng. Cũng chính trongnửa tháng đó, y bị Bát Thiên Thúy, đại tỷ ở Ỷ Thúy Lâu, làm cho mê muội. Sauđó, y nấn ná đúng ba tháng tròn, mời nàng ta uống rượu nghe hát, tặng đồ nữtrang, trả tiền lệ phí, hao tốn vô số ngân lượng, cuối cùng vẫn không xơ múi đượcchút nào, lại gánh lấy ô danh là một kẻ tiêu tiền như rác, trở thành trò cười chothiên hạ. Sau cùng thì tiêu hết sạch tiền, suýt nữa thì không quay về được nhà.May mà y đã quá quen thuộc tuyến đường này, lại nhờ có bằng hữu thân thiết giú ...