Danh mục

CHI KIẾM KỲ TĂNG LỤC Phần 2

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 155.82 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phần 2: Trần hải sơ phùng phương tâm khảHàn dạ độc liên manh nhãn không Đổng Bán Phiêu ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn, thì ra là một tiểu tử choai choai mặc áo da dê màu xám chính đang vênh vênh bản mặt vô lại nhìn hắn nói. Hắn ta còn bô bô nói với những người xung quanh: "Mọi người làm sao phải sợ hắn, "ốc còn không mang nổi mình ốc", kẻ địch thực sự lợi hại của hắn sắp đến, chỉ có hắn mới phải lo cuống cuồng chứ. Nếu hắn dám ép bọn ta, bọn ta...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CHI KIẾM KỲ TĂNG LỤC Phần 2 Phần 2: Trần hải sơ phùng phương tâm khảHàn dạ độc liên manh nhãn khôngĐổng Bán Phiêu ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn, thì ra là một tiểu tử choai choai mặcáo da dê màu xám chính đang vênh vênh bản mặt vô lại nhìn hắn nói. Hắn ta cònbô bô nói với những người xung quanh: Mọi người làm sao phải sợ hắn, ốc cònkhông mang nổi mình ốc, kẻ địch thực sự lợi hại của hắn sắp đến, chỉ có hắn mớiphải lo cuống cuồng chứ. Nếu hắn dám ép bọn ta, bọn ta đồng thanh kêu lên, từngnày cái miệng hợp lại chưa chắc đã thua tiếng kêu của tên Ô Cước Thất kia!Đổng Bán Phiêu cẩn thận đánh giá tên tiểu tử, nghĩ thầm: Là ai mà lại to gan đếnthế, như chỉ sợ thiên hạ không loạn. Thủ hạ của hắn đã có kẻ tức giận quát: Tiểutử thối, ngươi chán sống rồi hả?Tiểu tử Tiểu Khổ Nhi nhăn mặt xấu, cười hì hì đáp: Chán sống rồi, chán sống rồi.Ta đúng là đang chán không muốn sống nữa, muốn tìm Diêm Vương hỏi xem y cócần tìm nữ tế không, cần mạng làm quái gì?Kẻ vừa lên tiếng mắng không ngờ hắn lại bại hoại đến thế, tức quá định thò taytóm lấy hắn, lại bị hắn ngoắt mình một cái đã chui tọt vào giữa đám đông, lại cònở đó hò hét cổ vũ: Tất cả mau hô lên, kẻ địch chính sắp đến, trận đấu vừa rồi bọnta còn chưa được xem cho thỏa, hãy để bọn họ đấu một trận ngoạn mục nữa đi!Người bên phía Đổng Bán Phiêu vừa rồi buộc phải ngậm bồ hòn làm ngọt thả HắcMôn Thần và Ô Cước Thất, vốn đã rất khó chịu, lúc này làm sao còn chịu nổi bịhắn ta trêu chọc nữa. Đã có một vài thiếu niên đệ tử của Ngũ Phựợng Đao khôngkìm được, bổ nhào về phía Tiểu Khổ Nhi định tóm lấy hắn. Tiểu Khổ Nhi rụt đầurụt cổ la toáng lên: Cứu mạng, cứu mạng. Các lão gia, thiếu gia, đại thúc, đại bá,chúng ta cùng hô cứu mạng nào! La xong lại luồn lách chạy trốn trong đám đông.Hắn ta nhỏ người, lại bại hoại, không thèm giữ thể diện, cứ thế chui luồn dưới gầmbàn hoặc dưới háng người khác, thân pháp cực kỳ linh hoạt, trơn như cá trạchkhiến mấy kẻ đuổi theo trong nhất thời không bắt được. Đổng Bán Phiêu ngắmnghía hắn cả nửa buổi, đột nhiên vung tay một cái đã tóm được thắt lưng hắn lôi ratừ dưới gầm bàn.Hai chân Tiểu Khổ Nhi giãy giụa lung tung, kêu toáng lên: Lão già này, thả ta ra,thả ta ra!Đổng Bán Phiêu mặt không đổi sắc chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Tiểu Khổ Nhi bị nhìnđến rởn gai ốc, toét miệng cười nói: Ngươi bắt ta làm gì? Ta cũng không nghethấy cái bài hát gì gì mà Thổ, phản kỳ trạch; Thủy, quy kỳ hác. Mà ta có nghethấy cũng chẳng hiểu, cùng lắm là đi tìm mấy người văn hay võ giỏi, có chút kiếnthức, giúp ta giải thích một lượt để xem xem rốt cuộc ý tứ là gì. Nói xong lại vỗtrán nói: Đúng, thiếu gia nhà ta có học vấn thâm sâu, nếu hỏi y chắc chắn y sẽbiết.Tiếp đó hắn cố rướn cổ ngoái về phía công tử gia của hắn hỏi: Thiếu gia, ngươinói xem cái bài hát đó ý tứ là gì?Đổng Bán Phiêu lúc này cũng đã nhận ra hai chủ tớ trẻ tuổi này chỉ sợ không phảikẻ tầm thường. Hắn liếc nhìn thiếu niên, thấy y mày kiếm, nét mặt tuấn tú, ngoàiđiều đó ra thì nhìn kiểu gì cũng không giống là người có luyện võ. Thế nhưng hắnvốn là người cẩn thận, xưa nay làm việc luôn suy trước tính sau, bèn quay sangthiếu niên hỏi: Tiểu huynh đệ từ đâu tới? Nên biết trên bước đường giang hồ cầnphải nhìn nhiều nói ít, đó chính là đạo lý ứng xử, tôn giá sao lại mặc kệ cho mộttên tiểu đồng ăn nói lung tung?Thiếu niên nọ hình như không giỏi ăn nói, đang định đáp lời thì đã nghe Tiểu KhổNhi cười nói: Khà khà, ngươi sao có thể hỏi lai lịch của thiếu gia nhà ta? Thiếugia nhà ta chính đang lén lút trốn nhà ra đi, dù muốn nói cho ngươi hay thì cũnglàm sao có thể nói. Còn như nói về ta ư, ta chính là công thần giúp đỡ thiếu giatrốn nhà ra đi. Sở dĩ chúng ta trốn nhà ra ngoài là vì muốn quậy phá tưng bừngmột phen, thiếu gia của ta sao lại đi mắng ta chứ?Thiếu niên nọ nhíu mày, trừng mắt nhìn Tiểu Khổ Nhi. Mặt Đổng Bán Phiêuthoáng sầm lại, lạnh giọng nói: Tiểu ca nhi không lên tiếng, có phải thật sự muốnlão phu thay ngươi giáo huấn tiểu hài tử này không?Hắn nói như vậy, không ngờ Tiểu Khổ Nhi lại cười nói: Thiếu gia, việc này thìđừng trách ta, là người ta tự khiêu chiến với ngươi, ngươi cứu ta hay không cứu?Thiếu niên nọ tức giận quát: Ngươi mà còn nói lăng nhăng thì việc của ngươi takhông thèm quản nữa.Tiểu Khổ Nhi vênh mặt, cười hỉ hả nhìn Đổng Bán Phiêu nói: Ngươi nghe rõ rồichứ? Việc của ta, thiếu gia của ta không muốn quản nữa, nếu ngươi muốn quảngiáo ta thì phải tự mình động thủ thôi. Đổng Bán Phiêu thoáng trầm ngâm, tay giathêm kình lực, lòng thầm nghĩ tiểu tử ngươi tuy bại hoại nhưng ta không tin khôngbóp được cho ngươi phọt trứng. Tiểu Khổ Nhi quả nhiên thét to một tiếng Đauquá, rên rỉ ai oán nói: Thiếu gia, ngươi thật không cứu ta?Thiếu niên lạnh giọng: Ngươi thích náo loạn, thế thì tự mình đùa bỡn đi.Tiểu Khổ Nhi nhăn mày nhíu mặt, quay đầu nhìn Đổng Bán Phiêu nói: Ta thật sựkhông phải không muốn chơi đùa cùng ngươi, mà là ngươi làm ta đau quá, khônggiống như vừa rồi bị treo ngược lủng lẳng rất vui, ta chuồn đây. Đổng Bán Phiêucòn đang không tin hắn có thể tuột thoát khỏi tay mình, chợt nghe bụp một tiếng,một mùi hôi thối xông thẳng vào mặt. Hắn vốn đang xách ngược Tiểu Khổ Nhi,mông đít của Tiểu Khổ Nhi chính đang hướng thẳng vào mặt hắn. Cái mùi hôi thốiđó cực kỳ nồng nặc, Đổng Bán Phiêu chẳng kịp nghĩ ngợi vội vàng đưa tay bịtmũi.Tiểu Khổ Nhi chỉ giãy nhẹ đã thoát khỏi tay hắn. Có điều do Đổng Bán Phiêuđang nắm thắt lưng hắn, hắn tuy tránh được nhưng chiếc quần dài vẫn bị vướng lạitrong tay Đổng Bán Phiêu.Đổng Bán Phiêu không bao giờ tưởng tới tên tiểu tử này lại có một chiêu mốc meobốc mùi như thế, nhất thời ngẩn người. Tiểu Khổ Nhi mặt không đổi sắc, một taychống nạnh đứng đó, tay kia hùng hồn chỉ thẳng vào Đổng Bán Phiêu quát: Tiểulão đầu, ngươi muốn lấy quần của ta làm gì, trả ta đây.Khách bên trong điếm đều cảm thấy nực cười, có người không kìm được đã phálên cười. Thủ hạ của Đổng Bán Phiêu hắng giọng hừ lạnh, tiếng cười lập tức imbặt. Đổng Bán ...

Tài liệu được xem nhiều: