Danh mục

CHI KIẾM KỲ TĂNG LỤC Phần 4

Số trang: 20      Loại file: pdf      Dung lượng: 164.13 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 18,000 VND Tải xuống file đầy đủ (20 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phần 4: Quyển địa bạch mao phong phiêu đãngTriêm nhục tế ngữ lệ anh ninh Yến Hàm Mai và Tiểu Khổ Nhi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau cưỡi ngựa rời khỏi Hưng Long tập. Đúng như Tiểu Khổ Nhi đã nói, bọn họ đi xa nhà lần này là lén trốn mà đi, còn mục đích bỏ trốn thì là để .... đào hôn. Yến gia ở Sơn Đông là một thế gia lâu đời, đáng tiếc là mười mấy năm gần đây gia cảnh sa sút. Yến Hàm Mai có thể tính là cháu chính...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CHI KIẾM KỲ TĂNG LỤC Phần 4 Phần 4: Quyển địa bạch mao phong phiêu đãngTriêm nhục tế ngữ lệ anh ninhYến Hàm Mai và Tiểu Khổ Nhi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau cưỡingựa rời khỏi Hưng Long tập. Đúng như Tiểu Khổ Nhi đã nói, bọn họ đi xa nhàlần này là lén trốn mà đi, còn mục đích bỏ trốn thì là để .... đào hôn.Yến gia ở Sơn Đông là một thế gia lâu đời, đáng tiếc là mười mấy năm gần đâygia cảnh sa sút. Yến Hàm Mai có thể tính là cháu chính tông duy nhất đời thứ tưtrong Yến phủ, vì vậy trưởng bối trong tộc rất kỳ vọng ở y, thu xếp cho y kết hônvới nữ nhi của một trong những vọng tộc đương thời, nhằm gia tăng thế lực. Bênnữ chính là tiểu nữ của Tạ gia ở Giang Nam, nghe đồn tính tình cực kỳ hung dữ.Yến Hàm Mai vì thế mà không được vui. Tiểu Khổ Nhi không sợ trời, chẳng sợđất, cực lực xúi bẩy, cuối cùng đã dẫn dụ được tiểu chủ nhân của hắn trốn nhà rađi.Hai người bọn họ cứ thế ủ rũ lên đường, Tiểu Khổ Nhi mấy lần lên tiếng muốn nóichuyện cùng Yến Hàm Mai, nhưng cũng đành chịu vì y nhất định không đáp lại,khiến cho một Tiểu Khổ Nhi ranh ma cổ quái cũng không có cách gì vì thiếungười cùng tung hứng. Bầu trời âm u xám xịt, mặt Yến Hàm Mai cũng được phủbởi cùng một vẻ u ám như thế, lại thêm bốn phía là một màn tuyết mịt mù, càngkhiến cho trong lòng Tiểu Khổ Nhi thêm buồn chán. Gió chợt thổi mạnh khiếnnhững bông hoa tuyết ào ào rơi xuống. Tiểu Khổ Nhi bị lạnh phải rụt đầu cố rúcsâu vào đằng sau cổ áo. Hắn đang định tìm cách chọc phá làm cho thiếu gia củahắn vui vẻ lên, còn chưa nghĩ ra thì con ngựa đang cưỡi bỗng hếch mũi phì phòđánh hơi, lộ vẻ bồn chồn bất an, còn có phần hơi hoảng loạn. Sau đó, mặc cho YếnHàm Mai và Tiểu Khổ Nhi quất roi thúc giục thế nào đi nữa, tám vó của hai tiểusúc sinh cũng chỉ giẫm loạn trên mặt tuyết, không chịu tiến lên một chút. Cứnhùng nhằng như thế mất một lúc, Tiểu Khổ Nhi đang lầm bầm chửi rủa chợt pháthiện Yến Hàm Mai giơ tay chỉ về phía trước, biến sắc mặt kêu lên: Tiểu Khổ Nhi,xem kìa!Tiểu Khổ Nhi biết thiếu gia của hắn trước nay rất ít khi biến sắc như thế, khôngkìm được nhướn mắt nhìn theo. Khoảng chừng gần hai dặm phía trước mặt, mộtbức tường trắng xóa cao chừng một trượng đột nhiên dựng lên, nhìn giống nhưđang nhảy bổ về phía họ. Tiểu Khổ Nhi giật thót mình, nhìn kỹ lại mới phát hiệnra đó là do một trận gió lớn cuốn theo tuyết tích tụ trên mặt đất, cuộn thành từngvòng xoáy, gió thổi bay tuyết, tuyết cuộn theo gió, cả bức tường tuyết giống nhưđang đổ ập về phía bọn họ. Mặc dù Tiểu Khổ Nhi ranh mãnh gan dạ, nhưng nhìnthấy bức tường tuyết trắng xóa đó, đầu lưỡi cũng không tránh khỏi bị biến thànhcứng đơ, không thốt lên lời.Bão tuyết! Cả hai chủ phó đồng thời nghĩ đến hai chữ đáng sợ n ày. Bọn họ vừatiến vào địa phận Liêu Đông thì đã được nghe nhắc đến hai chữ đó. Đó có thể nóilà tiết trời đáng sợ nhất trong vùng đất Liêu Đông lạnh lẽo khắc nghiệt này. Nhữngngười bị hãm trong bão tuyết, không một ai còn sống sót. Nghe nói cơn gió lốctuyết kiểu này đôi khi cuộn xoáy thành một chiếc đuôi rồng, người nào bị cuộnvào thì sẽ cứ thế bị bốc tung khỏi mặt đất rồi sau đó bị quăng ra ngoài xa hàng vàitrăm dặm. Yến Hàm Mai vội vàng quay đầu ngựa, kêu to: Tiểu Khổ Nhi, chạymau!Tiểu Khổ Nhi lúc này đã dẹp bỏ tính cách thích quậy phá, quay đầu ngựa định bỏchạy. Nhưng hắn vừa quét mắt nhìn, đột nhiên giật mình kêu lên: Thiếu gia,ngươi xem!Yến Hàm Mai ngoái đầu, nhìn theo ánh mắt Tiểu Khổ Nhi, phát hiện ra ngoài xahơn một dặm phía đông ẩn ước có một thớt ngựa màu đen đang phi nhanh, hướngthẳng về phía nơi cơn bão tuyết đang quét tới! Ai mà lại to gan đến thế, khôngmuốn sống nữa sao?Nhãn lực của hai chủ phó đều rất tốt, mà con ngựa đó lại đen tuyền, mặc dù tuyếtrơi đầy trời tạo thành một màn trắng xóa ngăn cản tầm nhìn, nhưng thớt ngựa vẫnnổi bật lên thành một vệt đen nhánh. Người trên lưng ngựa khoác một chiếc áochoàng đang đón gió tung bay. Mặt ngoài áo choàng cũng toàn một màu đen,khiến người nhìn vào bất giác không khỏi nảy sinh cảm giác muốn nói với nhaumột câu: Ngươi xem tên kia đen còn hơn Trương Phi kìa!. Lúc này áo choàngtheo gió bay lên, để lộ ra lớp vải lót mặt trong. Trong bão tuyết, lớp vải lót mặttrong đó toát lên một màu đỏ khiến người nhìn qua là không thể quên được. Bởivì, dù ngập trời băng tuyết, bùn đất bẩn thỉu, nhưng vẫn không lấp đi được mộtchút màu đỏ sẫm đó. Chính vì sẫm, mà thành ra lại càng nổi bật, một khi đã lọtvào mắt thì cực kỳ khó quên đi. Người trên lưng ngựa có thân hình cực kỳ cao lớn,Tiểu Khổ Nhi tặc lưỡi nói: Hảo hán tử, ngang nhiên dám đọ sức với lão trời già!Hắn còn đang ở đó nói chuyện, bức tường gió tuyết mới rồi còn cách hai ngườihơn hai dặm đã cuồn cuộn tiến đến gần, chỉ còn cách hai người không đến trămthước. Bên tai giờ chỉ còn nghe tiếng gió gầm rú, quả thật dù cho vạn vó ngựacuồng bôn hay nghìn ngọn sóng biển dâng trào cũng không thể bằng được tiếnggió hú lúc này. Tiểu Khổ Nhi vừa buột miệng kêu hỏng bét, đã thấy phía bên kiamột người một ngựa nhanh như chớp chìm lấp vào trong bức tường gió tuyết. Dảibuộc tóc của người trên lưng ngựa đã bị đứt khiến mái tóc bị rối tung. Y đột nhiênphấn chấn, ngẩng đầu hú vang. Tiếng hú như rồng gầm, rầm rập như voi chạy giữathảo nguyên, dù cho gió lốc đang gầm rú khắp đất trời vẫn không nhấn chìm đượctiếng hú của y. Ngay đến hai con ngựa mà Yến Hàm Mai và Tiểu Khổ Nhi đangcưỡi cũng bị tiếng hú kích động, dường như có thêm dũng khí sẵn sàng phóngthẳng ra sa trường. Tiểu Khổ Nhi vỗ đùi khen: Hảo hán tử! Thiếu gia, chúng ta...Yến Hàm Mai nhìn hắn vẻ ngờ vực, như sợ hắn cũng hứng chí học theo người nọphóng về phía bức tường tuyết. Nhưng chỉ nghe Tiểu Khổ Nhi rụt cổ hét lên: ...chạy mau thôi!Hét xong hắn đã thúc ngựa chạy đi. Lúc chạy ngang qua Yến Hàm Mai, roi ngựatrong tay hắn không quên vung lên quất mạnh vào mông con ngựa mà thiếu giacủa hắn đang cưỡi một cách không thương tiếc.Hai người thúc ngựa phi như bay. Cơn lốc tuyết thế như dời non lấp biển đuổi theođằn ...

Tài liệu được xem nhiều: