Còn nhớ không anh, lời nói ngày hôm đó? Rằng anh sẽ ở nơi đó chờ em.Em lặng nhìn theo bóng của anh, rất gần, nhưng dù em có cố gắng vươn tay thì vẫn không chạm vào được…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chỉ là một giấc mơ- WolfChỉ là một giấc mơ- WolfCòn nhớ không anh, lời nói ngày hôm đó? Rằng anh sẽ ở nơi đó chờ em.Em lặng nhìn theo bóng của anh, rất gần, nhưng dù em có cố gắng vươn taythì vẫn không chạm vào được…Ánh sáng len qua tầng tầng lớp lớp lá cây, nhẹ nhàng chiếu trên gương mặtgóc cạnh của người con trai mặc áo pull đen. Anh bước đi chầm chậm trênhành lang, dường như sợ rằng nếu mình bước quá nhanh, thì tới đích sẽ sớmhơn.Dừng trước phòng bệnh, người con trai ngập ngừng mở cửa phòng. Mùithuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi nhưng anh không để ý bởi ánh mắtanh đã dán chặt lên người con gái hao gầy nằm trên giường bệnh.Anh bước tới giường bệnh, đưa tay ra vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô.Từng chút, nhẹ nhàng, dường như anh sợ rằng cô gái sẽ thức giấc.Người con trai khẽ lên tiếng: “ Anh xin lỗi.”“ Mình gặp nhau lần cuối, anh nhé?”- bàn tay khẽ run nhấn vào nútSend.Một giọt nước nhỏ xuống màn hình, làm mờ đi dòng chữ trên đó. Côgái cầm điện thoại chờ. Không biết là bao nhiêu lâu, chỉ thấy mặt trờichói chang giờ đây đã thay thế cho vầng trăng dịu nhẹ. Anh vẫnkhông trả lời cô.Cô gái mím chặt môi, nhấn một dãy số và gọi đi.“ The telephone number dialed is temporarily not yet be reached…..”- giọngnói máy móc vang lên. Anh tắt máy.Nước mắt cô không kiềm được mà rơi xuống, một giọt, hai giọt… cônghẹn ngào: “ Tại sao anh không mở máy? Em chỉ muốn gặp anh lần cuốithôi mà… Anh mở máy lên có được không? Chỉ một chút thôi… một chútthôi…”Cô gái vẫn ngồi bên cửa sổ, lặng nhìn ánh sao trên bầu trời đêm. Tivivẫn mở bài hát buồn tựa như tâm trạng cô lúc này:“ Anh có biết rằng: trái tim em vẫn luôn bên anh, yêu anh từng ngày.Anh có biết rằng: ở cuối chân trời xa kia, chỉ có em vẫn luôn chờ anh.Anh có biết không: ở nơi đây em đang buồn lắm.Anh có biết không: ở nơi đây em đã khóc vì anh.Bao đêm xót xa, gọi thầm tên anh trong mưa lạnh giá.Nuốt hết những đắng cay, khiến trái tim em nhói đau từng ngày.Bao nhiêu lời yêu thương, bay theo từng cơn gió.Đã mãi xa rồi tựa như những chiếc lá mong manh.Anh yêu giờ đang nơi đâu? Có nhớ đến em không?Chỉ còn mình em ngồi đây khóc trong mưa…”Ngày đông giá rét khoát lên mình vẻ cô độc bất tận, dưới những cơnhoa tuyết trắng xóa một màu, cô gái mặc duy nhất chiếc váy đỏ vàquấn cái khăn choàng bằng len cứ đứng ngẫn giữa đài phun nước.Cái lạnh cắt da cắt thịt ngấm sâu vào khiến cả người cô run lên. Lànda vốn đã trắng nay lại càng nhợt nhạt hơn. Đôi môi đỏ hồng cũngtái đi vì buốt. Dù đang là trời đông nhưng cả người cô vẫn đổ mồhôi. Đưa tay lên miệng thổi nhẹ, làn khói trắng phả ra làm mờ đigương mặt cô trong chốc lát.Cô nhìn đồng hồ điện tử ở cửa hiệu cách đó không xa: 12h30 am.“ Khụ, khụ.”- cô khẽ ho. Lúc đầu là ngắt quãng, sau đó là liên tục. Hai châncô khụy xuống, cơn ho kéo dài dường như bất tận cuối cùng cũng ngừnglại. Khẽ mở bàn tay lúc nãy che miệng, sắc mặt cô trắng bệch.Chống hai tay xuống đất để đứng dậy, cô chạy đi. Tà váy đỏ bay phất phơtrong gió càng tăng thêm phần quỷ dị. Mái tóc dài xõa tung theo từng bướcchân cô, tạo nên khung cảnh đẹp đến mất hồn.Trên làn tuyết, nơi cô vừa đặt tay xuống, màu đỏ tươi nhiễm một vùng nhỏ.Những bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống, từng chút che lại màu đỏ máuấy…Cô gái nhỏ ngồi trong phòng, lặng nhìn ra khung cảnh tiêu điều xác xơ. Cơngió cuối thu thổi bay những chiếc lá vàng héo úa. Phải chăng, cảnh cũng nhưngười?Tiếng hát trong trẻo vang lên, từng nốt du dương trầm bổng khiến ngườikhác thoải mái đắm chìm trong đó. Cô gái cứ hát như vậy, nước mắt cứ lăndài trên má như vậy. Tiếng hát ngày càng nhỏ, thế chỗ là những đợt nấc lênnghẹn ngào, cứ lớn dần, lớn dần, rồi im lặng...Gần đó, một người con trai đứng sau cái cây già cỗi, nhìn về phía cô gái. Đôimắt đen sâu thăm thẳm, sâu đến đau lòng...“ Anh này, em thích nhất là hoa oải hương đấy.”- cô gái gối đầu lên chânchàng trai, nở nụ cười tươi. Chàng trai khẽ thở dài, dùng tay gạt đi nhữngsợi tóc lòa xòa trước trán cô.“ Ước mơ của em là được đứng giữa cánh đồng hoa oải hương bạc ngàn,màu tím thơ mộng trải dài đến tận chân trời. Ở đó, sẽ chỉ có em và anh…”“ Thật đẹp biết bao, anh nhỉ?”- cô gái ngồi phắt dậy, hỏi chàng trai. Nhưngtrước mắt cô chỉ là một vùng bóng tối không giới hạn.“ Anh đâu rồi?”- cô hoảng sợ lên tiếng.Trước mặt, cô thấy chàng trai đang đứng, đưa tay về phía cô, mỉm cười dịudàng. Cô vui vẻ chạy đến, càng chạy thì anh càng cách xa cô hơn, rất xa…Cô cứ đứng một mình trong bóng tối, dần dần bị nó ăn mòn, cho đến lúcgần tan biến, cô thốt lên: “Đừng bỏ em…”Cô gái mở bừng mắt, hơi thở cô trở nên dồn dập, không hiểu vì saonước mắt cứ chảy, chảy mãi không ngừng. Cô chỉ có thể đờ đẫn nhìntrần nhà trắng toát một cách lạnh lẽo.“ Chờ em, anh nhé.”“ Anh à, em biết là anh không thích em. Em biết là anh yêu người con gáikhác ...