khi thấy cậu ấy đang chăm chú đứng đọc một cuốn sách. Tôi cứ đứng ngẩn người ra nhìn cậu ấy không biết chán. Có lẽ, cái vẻ thư sinh bên ngoài của Hoàng đã hút hồn tôi... Hoàng cao chừng 1m75 (có thể kém hoặc hơn một chút gì đấy). Tóc cật ấy dày,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chỉ mới bắt đầuTên fic: CHỈ MỚI BẮT ĐẦUtác giả: PHẠM ĐÌNH THẮNGThể loại: truyên ngắn học tròTôi gặt Hoàng lần đầu tiên ở nhà sách, khi thấy cậu ấy đang chăm chú đứng đọcmột cuốn sách. Tôi cứ đứng ngẩn người ra nhìn cậu ấy không biết chán. Có lẽ, cáivẻ thư sinh bên ngoài của Hoàng đã hút hồn tôi...Hoàng cao chừng 1m75 (có thể kém hoặc hơn một chút gì đấy). Tóc cật ấy dày,hơi xoăn và nhìn chẳng khác gì một cái tổ quạ. Cậu ấy bị cận. Chắc là vậy - Tôiđóan thế vì thấy cậu ấy đeo kính. (Còn cái kính ấy, trông không giống kính thờitrang cho lắm!) Tôi muốn làm quen với Hoàng, luôn và ngay lúc này. Rồi chẳnghiểu thế nào, mà tôi cứ tiến đến gần cậu ấy chả khác gì một cục sắt nhỏ bị namchâm hút.Khi còn cách cậu ấy khoảng một mét, tôi nhặt bừa cho mình một cuốn sách trêngiá. Tôi mở nó ra, quay lưng lại với cậu ấy, và giả vờ đọc rất chăm chú. Nhưngthực tế, mắt tôi dán vào sách còn chân tôi cứ bước chậm dần đều (như thể vừa nghenhạc vừa nhảy). Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy cứ ngày một gần, cho tới lúc tôibiết nó chỉ còn cách cậu ấy hơn chục cen-ti-met, tôi quay người và giả vờ vấp vàocậu ấy....Hoàng giật mình quay ra. Cậu ấy đặt vội quyển sách đang đọc lên giá, rồi chạy đếnchỗ tôi đỡ tôi đứng dậy. Trông khuôn mặt lo lắng, rối rít của cậu ấy khiến tôi muốnbật cười. Nhưng tôi vẫn cắn môi, cố không cho tiếng cười phát ra. Và tôi đã hoànthành vai diễn một cách xuất sắc. (cười)- Cậu có sao không ? - Hoàng đưa mắt hỏi tôi.- Tớ không sao - Miệng nói thế, nhưng tôi vẫn tỏ ra rất đau.- Thế kia mà bảo không sao - Hoàng bíu môi - Cậu đợi tớ, tớ chạy đi mua...thuốccho cậu?- Thôi đừng! - Tôi can ngăn - Tớ sợ cái đó. Nếu định bồi thường cho tớ, cậu nênbồi thường cái khác.Hoàng nhìn tôi cười. Ánh mắt của cậu ấy thật trìu mến.Hoàng - Vụ bồi thườngHôm nay, đúng là một ngày xui xẻo với tôi, Khi tôi gặp toàn những chuyện khôngđâu. Mới sáng ra đi học, thì bị một người đang sang đường đâm phải. Cũng may,tôi không bị làm sao. Đến lớp, tôi móc ra móc vào cái túi quần để tìm cái chìa khoátủ đựng đồ, chả hiểu thế nào mà chìa khoá thì chả thấy, nhưng tiền thỉ mọc cánhbay... Mọi chuyện, tưởng thế là chấm dứt. Vậy mà, vào đến nhà sách tôi cũng làmmột cô bạn vì tôi mà bị ngã. Thấy khuôn mặt của cô ấy nhăn lên vì đau, mà lòngtôi áy náy vô cùng.Mặc dù vậy, nhưng trong cái xui lại có cái may. Thứ nhất, cô bạn mà tôi làm ngãkhông mắng cho tôi một trận té tát (giả sử, nếu cô ấy có lỡ mắng tôi thật, thì lúcđấy tôi không biết dấu mặt vào đâu). Thứ hai, khi tôi định chạy đi mua thuốc chocô ấy, thì cô ấy lại can ngăn (Thế chả phải cũng may, vì tôi sẽ không mất thêm mộtkhoản tiền nào, ngoài khoản tiền mất oan lúc sáng hay sao. Hehe). Tuy nhiên, tôivẫn phải bồi thường một cô ấy bằng cách chấp nhận kết bạn, cho cô ấy số điệnthoại, nick yahoo và nick facebook. Tôi đồng ý ngay, vì sợ cô ấy đổi ý. Nhưng hơnhết, là tôi không nỡ từ chối kết bạn với một cô gái dễ thương như vậy.Sau khi bồi thường cô ấy, chúng tôi đứng cạnh nhau và cùng xem những cuốnsách. Lạ thay, vì cô ấy có cùng một sở thích giống tôi, là đều thích sách viết vềthiên văn. Tôi hỏi tại sao, cô ấy cười. Lí do đơn giản, là tại cô ấy thích ngắm sao.Những vì sao, làm cô ấy thấy tò mò và muốn tìm hiểu về chúng. Cứ thế, mà chúngtôi vừa tìm sách, vừa nói chuyện. Và tôi phát hiện ra là cô ấy cười nhìn rất xinh,bởi cô ấy có một chiếc răng khểnh...Chưa hết, tôi còn vô tình biết được tên cô ấy.Vì nó được in trên chiếc cặp mà cô ấy đeo. Bảo sao, khi tôi hỏi tên, cô ấy cứ lấytay che nó đi, rồi nói tôi từ từ tìm hiểu. Nhưng có lẽ không cần. Thanh Mai. Tôi sẽnhớ. Và khó mà quên được.Mai - Phát hiện tình cờTôi kết bạn với Hoàng trên facebook ngay lúc từ nhà sách về. Vậy mà tận hai mươitư giờ sau, tôi mới thấy thông báo xác nhận là cậu ấy đã chấp nhận lời mời kết bạn.Tôi thắc mắc, không biết tại sao cậu ấy lại chẫm trễ và bắt tôi phải chờ đợi như thế.Vậy nhưng, tôi thấy nó không còn quan trọng, cái quan trọng là cậu ấy đã đồng ý.Rồi chẳng hiểu tại sao, tôi đâm ra lười biếng và hay lóng ngóng. Tôi nào cũng vậy,tôi học bài nhanh nhanh chóng chóng, sau đấy ôm khư khư lấy cái máy tính, đăngnhập yahoo và facebook rồi ngồi chờ cái giây phút mà nick Hoàng sáng. Nhưng cóvẻ cậu ấy luôn làm tôi thất vọng. Thế nên, tôi cứ kéo đi kéo lại chuột trên tườngfacebook, cố tìm ra một cái stt mang tên Phạm Ngọc Hoàng để comment hay kíchchuột nhấn like mà chẳng cần biết cậu ấy viết cái gì.Chợt tôi phát hiện ra, cứ tầm mười rưỡi là nick face Hoàng sáng. Có điều, tôikhông tài nào từ bỏ được thói quen chờ đợi cái giây phút ấy và tôi thường lên vàotrước cậu ấy một tiếng. Dù biết rằng trong khoảng thời gian đó, tôi có thể làm đượckhối việc. Tôi thấy mình thật ngốc và là đứa chả ra gì vì không biết quý thời gian.Tôi kệ, tại nhỡ đâu có hôm cậu ấy lên sớm hơn thì sao? Thế có phải tôi sẽ tiếc hùihụt không? Thôi thì, cứ cái gì chắc ăn, tôi dùng. (Tôi điên mất rồi!) Và nick Hoàngsáng. Cái chấm nhỏ màu xanh hiện lên ở phần Ch ...