Danh mục

Chị Mỵ làng Minh Quang

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 244.73 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngồi buồn đốt một đống rơm Khói lên nghi ngút chẳng thơm tẹo nào Mọi oan khiên của Mỵ bắt đầu hai mươi năm trước, khi nhà báo Hữu Dân về làng Minh Quang viết bài Bóng tối dưới chân đèn. Mười năm sau gặp nhau ở một trụ sở tiếp dân, Mỵ đã nói với Hữu Dân hôm ấy cũng đến để hóng hớt thông tin viết bài phiếm luận: - Anh tên là Đỗ Tiên Sinh, cái tên hay thế, sao lại đổi là Hữu Dân? - Cánh nhà báo phải dùng nhiều bút danh khác nhau, như...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chị Mỵ làng Minh Quang Chị Mỵ làng Minh Quang TRUYỆN NGẮN CỦA VĂN CHINHNgồi buồn đốt một đống rơmKhói lên nghi ngút chẳng thơm tẹo nàoMọi oan khiên của Mỵ bắt đầu hai mươi năm trước, khi nhà báo Hữu Dân về làng MinhQuang viết bài Bóng tối dưới chân đèn. Mười năm sau gặp nhau ở một trụ sở tiếp dân,Mỵ đã nói với Hữu Dân hôm ấy cũng đến để hóng hớt thông tin viết bài phiếm luận:- Anh tên là Đỗ Tiên Sinh, cái tên hay thế, sao lại đổi là Hữu Dân?- Cánh nhà báo phải dùng nhiều bút danh khác nhau, như loài cáo thường có nhiều cửahang phòng khi thoát thân. Nói thí dụ như bài về Minh Quang, bọn quan xã cứ nhè HữuDân mà chửi, mà ra đòn thù. Nhưng biết Hữu Dân là ai, thẻ nhà báo của tôi ghi rõ tên tôilà Đỗ Tiên Sinh. Hehe!- Khốn nạn cánh dân đen chúng em, khi nói sự thực với nhà báo lại không biết thay tênđổi họ. Lại còn thích lắm thấy ảnh mình lên báo.Mỵ còn muốn nói, khi chụp ảnh, anh cứ bắt em nhìn thật chăm chú vào ống kính, khenảnh em có hồn. Anh lên báo, vợ chồng con cái xúm vào khen đẹp. Nhưng đến khi bị bọnxấu đặt điều thì chính bức ảnh lại là bằng chứng rằng em có tình ý với anh, nhìn như ăntươi nuốt sống lấy người chụp ảnh. Vậy là em bị hai lần đòn thù, đời không tan nát có gọilà họa. Nhưng Mỵ không nói, nói ra làm gì. Đỗ Tiên Sinh đi rồi, Mỵ lại ngồi vào chỗ chờgọi tên. Ông già tiếp dân nhìn thấy Mỵ, tay vừa rút tờ Phiếu chuyển vừa hỏi:- Lại là chị à? Việc bằng cái mắt muỗi, rõ như ban ngày mà họ vẫn không chịu sửa sai làthế nào. Phiếu chuyển của chị đây, người khác, khẩn trương lên!Mỵ đọc tờ giấy có ghi: Chuyển Huyện Công an X giải quyết, báo cáo kết quả bằng vănbản chậm nhất vào ngày 31 tháng 12 năm 2000. Con số in sẵn 199… bị xóa hẳn đi, viếtbằng mực con số 2000. Nó khác với những Phiếu chuyển chị đã nhận mười năm nay, chỉthêm con số 1, 2, 8, 9 vào chỗ chấm chấm là xong. Chị vội nói khi một bà to béo đeonhẫn sã tay sấn vào che hết khung cửa tò vò:- ấy không bác ơi, lần này em khiếu nại tòa án kia mà, đơn em ghi rõ rành rành đây mà.- Thế sao không nói trước, tưởng vẫn cái vụ bị công an gây tai nạn giao thông làm gẫychân mà không chịu đền bù? Vậy là nó chịu đền bù rồi?- Nếu vậy đã phúc bác ơi. Nó chết rồi, chó chết thì hết chuyện, còn kiện ai nữa?- Chết, sao mà chết?- Thì vẫn cái trò vờ làm tai nạn giao thông nhưng kỳ thực là để trả thù của nó. Lần này thìTrời có mắt, gặp phải bọn cao thủ, chúng nó cứ vờ như chạy trốn, nhử cho đến chỗ khuất,vâng chính cái chỗ nó tông gẫy chân em, thì chúng xua đàn bò từ đồi xuống. Thằng chótránh bò thì lao xuống vực đá, tan luôn xác pháo.Bà đeo nhẫn sã tay la lên:- Nhà chị này có chuyện gì nữa thì kêu lên để Bao Thanh Thiên xét cho, chứ cứ đó ráchngáng chỗ mãi…Ông già tiếp dân nói, đúng đấy, mà nói vắn tắt thôi còn dành thì giờ cho người khác. Bàcon thấy đấy, Quốc hội đang họp chất vấn nóng ran hội trường về những vụ án oan vớiđơn từ khiếu nại tồn đọng. Nhưng có ba đầu sáu tay cũng không giải quyết xuể. Nào, lầnnày chị kiện tòa án cái gì. Mà chị kiện tòa án tối cao, vậy thì phải mượn tòa án Liên hiệpquốc về xử à?- Em biết đâu đấy. Em chỉ biết cái nhà của vợ chồng em là do công sức của chúng emlàm nên, tòa huyện đã xử cho mỗi người một nửa hoặc bán đi chia nhau hoặc ngăn váchmặc dầu. Vậy mà lên tòa thành phố, rồi lên đến tòa tối cao thì chồng em có xác nhận củaxã rằng nhà ấy do bố mẹ chồng làm cho trước khi cưới, không phải tài sản chung. Rồi nóđổi cho ông chủ tịch xã để mở rộng trang trại cá sấu, lấy cái xe máy Tàu chạy vè vè chởgái ngay trước mũi mẹ con em. Nó cho cái bếp, mấy thằng em cậu dỡ ra mép vườn dựnglại cho mẹ con em lấy chỗ chui ra chui vào.- Việc cũng rõ rành rành như thế, có phức tạp gì mà xử oan cho người ta. Nhưng cứ nghegiọng điệu chị, một điều chồng em hai điều vợ chồng em, thì hẳn là chị còn yêu chồnglắm, sao lại đồng ý ly hôn?- Thì sao em lại muồn bỏ, em là gái ba con, sao lại có thể tính chuyện bỏ chồng. Chỉ tạichồng em nó ngu, nó nghe bố con ông chủ tịch xã đặt điều nói xấu, vu cho em lăng nhăngvới bác nhà báo.- Thôi, chị cầm Phiếu chuyển sang Tòa án. Người tiếp theo!Mỵ cầm tờ giấy, vẫn những chữ in sẵn, vẫn những dòng viết bằng mực như cái giấy vừarồi; cả con số 199…bị gạch đi rồi viết con số 2000 cũng y như thế. Chỉ khác ở dòng Kínhchuyển…không phải là Huyện Công an X mà là Tòa án Nhân dân Tối cao.Mỵ bần thần ra khỏi trụ sở tiếp dân thì đã gần bốn giờ chiều. Chị vội vàng hỏi thămđường đến Tòa án, rồi tập tễnh đi, dáng mau mắn, vẻ mặt căng cứng quả cảm. Nhưng domệt mỏi vì gần cả một ngày đi bộ, lại đói, lại khát, khi Mỵ đến được Tòa án thì đã hết giờlàm việc buổi chiều. Cậu bảo vệ nói chị hãy tìm nhà trọ nghỉ lại, sáng mai đến sớm cậu sẽưu tiên cho vào gặp ngay cán bộ thụ lý án. Thế thì còn gì bằng, đã mười năm qua khắpcác cửa công quyền, Mỵ biết ở đâu thì cũng một gương mặt giá băng chờ chị. Nhưngbuổi đầu giờ làm việc, cái mặt băng mới như băng vừa đóng, còn là băng non, còn chútsóng sánh người. Chứ vào lúc cuối chiều như thế này, nó cứ cau có sắc lạnh như băngvừa vỡ, khốn nạn thân chị, chị cứ hay phải gặp băng vừa vỡ vì phải đi bộ từ nhà. Nhưngtiền đâu mà vào nhà trọ, chị bèn tập tễnh về nhà. Đi lại mấy mươi lần sau hơn mười nămthưa kiện, chị đã biết rõ một sự thật: Từ xã Minh Quang về đây, phải đi hết đúng támnghìn bước chân. Mỗi bước chân tập tễnh của chị cho là nửa mét, thì con đường phải làbốn mươi cây số, không phải chỉ “chưa đầy hai chục ki lô mét” như bài báo của bác HữuDân mà chị đã gần như thuộc lòng. Vào một lần khác gặp Hữu Dân ở trụ sở tiếp dân, Mỵnói thế thì Hữu Dân bảo, có nói ngắn thế người đọc mới sốt ruột là sao ngay dưới chânđèn lại có bóng tôi tên là Minh Quang? Làng của chị được quy hoạch làm rừng đầunguồn mạn Tây Bắc tỉnh, suốt mấy chục năm nhận cơ man là tiền ngân sách cho trồngcho nuôi rừng, cho cứu đói cho làm trường lập trạm. Vậy mà vẫn chỉ có đất trống đồi núitrọc, nhà dân cứ như nhà chị Dậu, t ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: