Danh mục

Chia tay ấu thơ (kì 1)

Số trang: 25      Loại file: pdf      Dung lượng: 310.38 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“Con người ta, sống trên đời, ai cũng sẽ phải lớn lên. Nhưng dường như sự trưởng thành của mỗi người không chỉ dựa vào sự nhiều lên của tuổi tác, mà được đo bằng những trải nghiệm âm thầm mà sâu sắc trong tâm hồn"
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chia tay ấu thơ (kì 1)Chia tay ấu thơ (kì 1)“Con người ta, sống trên đời, ai cũng sẽ phải lớn lên. Nhưng dường như sựtrưởng thành của mỗi người không chỉ dựa vào sự nhiều lên của tuổi tác, màđược đo bằng những trải nghiệm âm thầm mà sâu sắc trong tâm hồn.Kì 1 : Cô Bé Mưa RàoCậu bạn thân hồi nhỏ, cô bạn gái đầu tiên chúng ta thích, những trò đùa tai quái,những trò nghịch dại, liệu có bao giờ sau này giữa dòng đời ngược xuôi, ta bấtgiác nhớ lại những hình bóng thân thương ấy và thấy môi mình mỉm cười. Hay tasẽ tiếc nuối bởi những giấc mơ thêu dệt nên một thời hoa mộng ấy đã trôi xa mãichẳng bao giờ quay lại.Tuổi thơ tôi gắn bó với con phố nhỏ nằm giữa lòng thủ đô Hà Nội. Nói là con phốcũng không đúng, thật ra đó chỉ là một cái ngõ nhỏ mà thôi. Nhà trong ngõ nênmỗi lần trời đổ cơn mưa lớn một chút là lại bị lụt. Hồi còn bé, tôi chẳng thấy nhữngcơn mưa rào mùa hạ có hại gì. Chỉ thấy vui vì sẽ được lội bì bõm trong ngõ. Rồi tôivà thằng bạn thân chí cốt, có khi cả em gái tôi nữa, sẽ té nước lên nhau.Hồi tiểu học, rồi cấp hai, mấy lần liền tôi và nó bị bố mẹ đánh cho mấy cái roi vàochân vì tôi thích nghịch nước. Nhưng phạt thì phạt thế chứ tôi chẳng bao giờ thôicái trò đùa nghịch chỉ dành riêng cho bọn con trai nhà trong ngõ này. Về sau, tôicòn có thêm cái thú là ngồi cạnh chậu hứng nước mưa rơi tí tách xuống từ cái máihiên bị dột. Đến khi bố tôi sửa lại mái nhà, không còn những ngày thỉnh thoảng cógiọt mưa rơi xuống mâm cơm, tôi buồn đi một nửa. Rồi tới lúc con đường trongphố được phường nâng cấp, làm lại, không bị ngập nước nữa, lòng tôi lại thêm mộtnỗi buồn tê tái, cứ như có thứ gì đó bị mất đi trong mình.Nhưng vì là trẻ con, nên dù có buồn, thì cũng hết nhanh thôi. Những mùa hè cứ thếtrôi qua, vào kì nghỉ ba tháng cuối cùng trước khi tôi vào lớp 10, mỗi ngày trôi quavới tôi đều nhàm chán vô cùng bởi bạn bè tôi đều bận ôn thi vào cấp ba, chỉ có tôi,đã được bố mẹ chuẩn bị cho cái tinh thần sẽ học đúng tuyến nên coi việc ôn thi vàocấp 3 khá nhẹ nhàng. Dù sao thì tôi cũng là học sinh giỏi suốt 9 năm đi học cơ mà.Bạn bè bình thường từ chối đi chơi với tôi đã đành, cái thằng Lâm - bạn chí cốt từthuở nhỏ của tôi tuần trước nghịch dại trèo lên cái xe máy của bố nó, định chụpmấy tấm ảnh lấy le, thế mà xe đổ, nó bị gãy chân phải bó bột nên cũng ở nhà suốt,bỏ tôi một mình.Thấy tôi ngày nào cũng nằm ườn ra, học bài rồi lại nằm ngủ, mẹ bảo tôi được nghỉrảnh rỗi thì ra phụ giúp bán hàng ở cái cửa hàng tạp hóa của bác tôi. Bác đây là anhtrai ruột của mẹ tôi, nhưng nhà tôi nhỏ còn nhà bác thì to. Nhà tôi năm trong ngõcòn nhà bác nằm đường hoàng ngoài mặt phố, có gắn cả biển hiệu lớn, đèn điệnsáng trưng. Bác không kết hôn nên rất quý hai anh em tôi. Lúc trước tôi và em gái,còn cả thằng Lâm hay ra cửa hàng bác mua kem ăn. Lần nào bác cũng không lấytiền nên thằng Lâm thích nhất. Cửa hàng nhà bác lúc nào cũng bật điều hòa, kể ramùa hè ngồi ở đó thay vì nằm tự kỉ trong cái căn phòng chật hẹp của tôi thì cũngthích thật đấy. Đấy là chưa kể nếu ra ngồi ngoài cửa hàng của bác phụ giúp có khitôi còn thoát được mấy lời cằn nhằn không dứt của mẹ. Mà với thằng cháu là đíchtôn thế này thì chắc bác cũng chẳng nỡ giao cho mấy việc nặng nhọc đâu mà. Thếlà tôi gật đầu cái rụp, và ngay ngày hôm sau thì được mặc chiếc áo đồng phục màuxanh lá cây cho giống với các anh chị khác trong cửa hàng.Ngày đầu tiên ngồi làm nhân viên bán hàng, tôi thấy công việc khá nhẹ nhàng bởimọi người chưa thực sự tin tưởng một thằng nhóc chuẩn bị lên cấp ba lắm, nên cứcó khách tiến về phía bàn tôi định thanh toán thì lại có một anh hoặc chị nào đóchạy ra giúp đỡ. Ngày thứ 2 tôi được cất nhắc lên một chút khi có một đứa trẻ conhỏi quầy kem ở đâu thì tôi đã dẫn thằng bé ra tận nơi. Thật ra tôi cũng khá rành chỗquầy kem và các loại kem trong đó bởi hầu như ngày nào cũng chạy ra đây ăn.Ngày thứ 3 trời mưa tầm tã nên vắng khách. Bác tôi sợ trời mưa càng lúc càng lớnnên cho mấy anh chị nhân viên nhà xa về sớm. Thành ra trong cửa hàng chỉ conmình tôi và một anh cao gầy tên Thành.Anh Thành là sinh viên từ Vinh lên Hà Nội học đại học, học ngành cơ khí nhưnglại rất mê văn thơ. Vắng khác, anh lôi tập thơ bỏ túi bé bằng lòng bàn tay ra đọcchăm chú. Thấy anh chẳng có vẻ muốn nói chuyện tán phét, tôi lên mạng thử coicó đứa bạn nào đang online không. Nhưng khốn nỗi đứa nào cũng bảo đang bậnhọc, hay như cái thằng Lâm-mang tiếng bạn thân nhất của tôi thì nói thẳng thừng:“Tao đang bận chơi Game. Sắp phá đảo rồi mày ạ”. Ngao ngán bởi những câuchuyện về cái đảo tưởng tượng trong game của nó, tôi offline rồi đi lại gần cửa sổ,ngắm mưa. Được một lúc, đột nhiên tôi chú ý tới một cái bóng áo mưa màu vàngvẫn đứng trước mái hiên của cửa hàng, chiếc xe đạp còn dựng bên cạnh.Lúc đầu tôi cứ nghĩ người đó chỉ đứng ở đó một lúc thôi, tới khi ngớt mưa sẽ đi,nhưng kì lạ thay, người này đứng rất lâu, và không hề giống những ...

Tài liệu được xem nhiều: