Dù tôi với nó hay đấu khẩu nhưng nó vẫn là thằng bạn thân thiết, là chiến hữu tốt nhất của tôi. Sự xuất hiện của Hạ Quyên có nguy cơ làm nó thành tình địch của tôi... Kì 2 : Thầm Thương Trộm Nhớ
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chia tay ấu thơ (kì 2)Chia tay ấu thơ (kì 2)Dù tôi với nó hay đấu khẩu nhưng nó vẫn là thằng bạn thân thiết, là chiếnhữu tốt nhất của tôi. Sự xuất hiện của Hạ Quyên có nguy cơ làm nó thành tìnhđịch của tôi...Kì 2 : Thầm Thương Trộm NhớChiều thứ 6, tôi đạp xe sang nhà Lâm, trời thì nắng mà nó dặn tôi đi từ rõ sớm,buồn ngủ nên tôi ngáp dài suốt đoạn đường. Đến nơi Lâm kéo tôi vào đứng sau cáiquầy tính tiền rồi bảo:- Mày đứng đây, đợi tí.Rồi nó chỉ cho tôi một cô bé vừa mới dựng xe trước thềm nhà và đi thẳng vào quầytruyện tranh quen thuộc. Thằng Lâm nói lảm nhảm bên tai tôi rất nhiều thứ, nhưngtai tôi ù đi, chẳng để tâm xem nó nói gì nữa. Lúc sau, tôi ngẫm lại thấy mọi ngườinhận xét đúng thật. Tôi với Lâm từ bé tới lớn có rất nhiều sở thích giống nhau. Bâygiờ đến nỗi mà hai đứa cũng thích chung luôn một cô gái.Về tới nhà, tôi thấy người mệt mỏi như bị say nắng, tôi leo lên giường nằm suynghĩ. Nhưng yên lặng chưa được 5 phút thì có tiếng chạy rầm rập dưới cầu thang,rồi có người xô cửa chạy vào phòng tôi. Đó là cái Phương, nó kéo tay tôi, nói gấpgáp:- Anh Khoa, anh Khoa, anh xuống nhà đi, cái Hạnh mang quà từ quê lên kìa.Hạnh là đứa bạn học cùng từ hồi mẫu giáo với em gái tôi. Cả nhà tôi chẳng lạ gìHạnh vì nhà gần nhau nên nó rất hay chạy sang nhà tôi cho cái Phương chè vớikem. Mẹ cái Hạnh là người gốc Huế nên nấu chè rất ngon. Chè xoài, chè khoaimôn, chè đậu đỏ, cái nào tôi cũng thích cả. Tôi không phải người háo ngọt lắmnhưng cũng phải hâm mộ tài nghệ của cô ấy. Nhưng chẳng hiểu sao một ngườiđảm đang như thế mà lại có một đứa con gái hậu đậu, đụng đâu vỡ đấy. Đúng làquy luật bù trừ. Hè nào Hạnh cũng theo mẹ về quê ngoại một tháng, lúc ra mangđến nhà tôi bao nhiêu là quà. Tôi giằng tay cái Phương lại:- Đợi anh thay cái quần dài đã, đang mặc quần đùi mà.Cái Phương liếc nhìn xuống chân tôi một cái rồi cười khẩy:- Ui dào Hạnh chứ có phải khách đâu, anh sợ gì.Rồi tôi bị Phương kéo xuống dưới nhà. Đúng như tôi dự đoán, trên bàn chất đầymấy quả mãng cầu, hồng xiêm, thanh long, toàn là quả của miền trong. Tôi cònđang đếm xem có bao nhiêu quả mãng cầu tất cả thì con bé Hạnh từ đâu nhảy xổ ratrước mặt tôi khua khua con dao trước mặt, miệng nhanh nhảu nói:- Anh Khoa ơi, em bổ mít cho anh ăn nhé.Tôi nhìn về phía tay Hạnh chỉ, một quả mít to đùng, gai nhọn nằm lù lù nơi gócnhà. Rồi tôi nhìn sang Hạnh, nó thấp hơn tôi hai cái đầu, người cũng tròn trịa mũmmĩm y chang quả mít kia, đôi mắt một mí lúc nào cũng nheo nheo. Hạnh bảo tôi nócó đôi mắt cười còn tôi chỉ thấy mắt nó lúc nào cũng nhắm híp tịt lại. Tôi nhìn quảmít rồi lại quay sang nhìn Hạnh, tự dưng bật cười khanh khách. Cái Hạnh khoe:- Năm sau đi học tớ sẽ đi bằng xe đạp, hè vừa rồi tớ mới tập đi xe đạp đó.Mẹ tôi và Phương cùng cười theo cái Hạnh, còn tôi chỉ thấy thương cho cái xe đạpcủa nó. Con bé tròn trịa thế kia mà leo lên xe thì chắc ngày nào cũng phải bơmbánh trước mất. Mẹ tôi đột nhiên quay sang nói làm cắt ngang hình ảnh tôi đangtưởng tượng trong đầu:- Nếu mà cháu muốn tập đi xe đạp vững thì qua bảo anh Khoa kèm cho nè. AnhKhoa ngày xưa tập đi xe đạp nhanh lắm.Cái Hạnh gật đầu lia lịa, miệng cười toe toét, còn tôi chả hứng thú gì. Trong đầu tôichỉ nghĩ đến Hạ Quyên, tôi mà được kèm cô bé đi xe đạp thì có phải là hạnh phúcnhất đời rồi không.Tôi hôm đó, tôi vạch ra một kế hoạch chu đáo. Thằng Lâm có lợi thế hơn tôi là nhànó có hàng thuê truyện tranh nên tuần nào nó cũng sẽ gặp Hạ Quyên. Nhưng tôi lạicó cái Phương là gián điệp tay trong rồi. Hạ Quyên sẽ học cùng trường với chúngtôi, vậy là tôi phải tìm cách để quen được cô bé, và nhất là giữ Lâm ở càng xa càngtốt. Nghĩ tới đây, tự dưng tôi thấy mình xấu xa quá. Tôi với Lâm là hai thằng bạnchí cốt, mỗi lần bị điểm kém sợ không dám mang về cho mẹ thì nhà Lâm là địađiểm cất giữ của tôi. Có lần sang nhà Lâm chơi tôi lúi húi nghịch thế nào mà làmhỏng mất cái radio nhà nó, Lâm nhận tội với mẹ thay tôi, lúc tôi hỏi sao nó làm thếthì Lâm chỉ nói:- Vì tao sợ mẹ tao không cho mày sang chơi nữa.Dù tôi với nó hay đấu khẩu nhưng nó vẫn là thằng bạn thân thiết, là chiến hữu tốtnhất của tôi. Sự xuất hiện của Hạ Quyên có nguy cơ làm nó thành tình địch của tôiquá. Buổi tối, mẹ bảo tôi là Lâm gọi điện nhắn tôi sang học nhóm, tôi biết tỏng cáitrò này của nó, cứ mỗi lần có đĩa trò chơi gì mới là nó lại rủ rê tôi sang học nhóm.Lâm có người bác ở nước ngoài, cứ mỗi lần về nước lại mang cho nó mấy đĩa tròchơi rất hay. Trong nhà tôi thì giữa hai anh em, cái Phương mê chơi game hơn vàcũng chơi giỏi hơn tôi. Nghe mẹ tôi nói vụ học nhóm, nó theo lệ cũ lập tức đi xếpmấy quyển vở vào cái balo rồi xin phép mẹ:- Mẹ ơi cho con sang học cùng hai anh nhé, con có bài Mĩ Thuật cần hỏi anh Lâm.Đấy, cái thằng Lâm vừa được cái mã ngoài bảnh bao lại vừa khéo ăn nói, nó họcgiỏi môn gì không giỏi lại giỏi Mĩ Thuật nên bọn con gái quý ...