Khi còn nhỏ, tất cả chúng ta đều mong sẽ lớn thật nhanh, để rồi khi lớn lên, người ta lại chỉ mong mình được quay về với thời thơ ấu mà thôi. Kì cuối: Câu Trả LờiPhải rồi, vì Lâm mà Khoa đã che giấu đi tình cảm mình dành cho Hạ Quyên, thế mà bây giờ Khoa không còn tình bạn mà tình yêu thì quá xa xôi
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chia tay ấu thơ (kì cuối)Chia tay ấu thơ (kì cuối)Khi còn nhỏ, tất cả chúng ta đều mong sẽ lớn thật nhanh, để rồi khi lớn lên,người ta lại chỉ mong mình được quay về với thời thơ ấu mà thôi.Kì cuối: Câu Trả LờiPhải rồi, vì Lâm mà Khoa đã che giấu đi tình cảm mình dành cho Hạ Quyên, thếmà bây giờ Khoa không còn tình bạn mà tình yêu thì quá xa xôi. Nửa buổi làmhôm ấy trôi qua thật nặng nề. Ánh mắt thất vọng của Hạ Quyên cứ ám ảnh cậu.Tranh thủ một tiếng nghỉ trưa, Khoa vào mạng đọc tin tức về Lâm, cảm thấy longại thực sự vì không ai biết Lâm ở đâu, cậu đã không tới gặp người nhà nạn nhân.Tan giờ làm, Khoa không về nhà ngay mà chạy xe lòng vòng quanh khu phố nhàmình, cậu tình cờ gặp Hạnh. Cô phải vẫy tay một lúc thì cậu mới giật mình nhậnra. Thấy Khoa có vẻ mất tập trung, Hạnh hỏi:- Anh làm sao vậy?Khoa không giữ trong lòng được nữa. Có lẽ đôi lúc có những chuyện người takhông nói được cho người thân của mình những lại có thể nói cho người khác rấtdễ dàng. Cậu kể lại cho Hạnh nghe chuyện đã đọc báo sáng nay, nhưng tuyệt nhiênkhông nhắc tới Hạ Quyên. Nghe xong, Hạnh hỏi:- Anh đã gọi cho anh Lâm chưa?Khoa lắc đầu.- Thế anh tìm đến nhà chưa?Khoa lại lắc đầu tiếp, Hạnh cau mày:- Thế anh cứ đi xe lòng vòng thế này thì có ích gì. Nếu là em, em sẽ gọi điện.- Đã lâu rồi anh không nói chuyện với Lâm nên anh không biết phải bắt đầu thếnào - Khoa ấp úng.Hạnh lắc nhẹ đầu, rồi cô nói, giọng đầy dứt khoát:- Chả thế nào cả. Nghĩ gì nói nấy. Anh gọi luôn đi, trước mặt em đây này.Cậu không hiểu sao những lời nói của cô có sức mạnh kì lạ, cậu vội vàng làm theo.Tiếng chuông đổ đến lần thứ tư thì Lâm nghe máy. Nhưng thay vì hỏi về vụ tai nạnhay bài báo, Khoa lại nói:- Mày ơi, đi đá bóng không?Lâm ngừng giây lát rồi nói “Ừ” một cái. Khoa hỏi tiếp:- Thế hẹn ở sân cũ nhé. Mấy giờ mày ra được?- Thật ra tao đang ở sân bóng sẵn rồi.Khoa hẹn Lâm sẽ ra ngay. Cất điện thoại vào túi, anh thấy Hạnh đang nhìn mìnhnhoẻn miệng cười:- Đấy, thấy chưa, anh chỉ cần hỏi là được mà. Lần sau anh đừng do dự nữa nhé.Khoa cảm ơn Hạnh rồi đề nghị đèo cô về nhà, nhưng cô nhẹ nhàng từ chối anh:- Thôi, anh đi đi kẻo Lâm chờ. Em tự về nhà được. Với cả không có mũ bảo hiểmthế này, ngày mai em không muốn đến lượt mình lên báo đâu.Khoa phóng xe đi, trong lòng cảm thấy như trút được một hòn đá to. Hóa ra mọiviệc đều có thể giải quyết dễ dàng, chỉ cần cậu chịu dằn sự kiêu hãnh của mìnhxuống trước. Gặp Lâm ở sân bóng, Khoa vừa thấy Lâm hôm nay mới lạ mà lạiquen thuộc làm sao. Mới lạ vì đã từ lâu rồi mới thấy Lâm không mặc toàn đồ hiệu,không hai tay hai điện thoại, vừa gọi điện vừa nhắn tin liên tục. Còn quen thuộc vìcái hình ảnh Lâm mặc quần jeans, áo phông thể thao và đội mũ lưỡi chai ngược đãgắn bó với Khoa từ thuở ấu thơ. Thấy Khoa tới, Lâm chủ động chạy lại gần và nói:- Này, tao vừa chỉ dạy cho mấy em kia vài đường cơ bản. Hóa ra bọn nó họctrường cấp 3 của mình ngày xưa đấy, gia nhập cùng tụi nó đi.Hai người hòa vào mấy cậu học sinh cấp ba đang đá bóng trên sân. Chơi hăng saynhư những ngày còn bé. Và mỗi khi ghi được bàn thắng, Lâm lại cởi phắt mũ rachạy quanh sân. Mấy cậu bé này hình như không nhận ra mình đang chơi bóngcùng diễn viên Thiên Lâm nổi tiếng. Cuối buồi chiều, đám học sinh tản về nhà, chỉcòn Lâm và Khoa ngồi lại trong sân. Khoa nhìn Lâm nhắm mắt lại, miệng khe khẽhuýt sáo, bỗng thấy người ngồi cạnh mình như thực sự là thằng bạn thân thời thơấu, chứ không phải là anh chàng diễn viên có cuộc sống xa hoa hào nhoáng kia. Cómột sự im lặng dễ chịu giữa hai người. Rồi Lâm nói:- Lâu lắm rồi tao mới lại chơi vui như thế này.- Ừ đúng là lâu rồi thật.Khoa thấy ánh mắt Lâm xa xăm, rồi không cần cậu hỏi, Lâm tự nói tiếp:- Mày có nhớ hồi bé lúc nào tao cũng mơ ước được nổi tiếng, giàu có không?Khoa gật đầu.- Lúc đấy tao cứ nghĩ chỉ cần nổi tiếng, chỉ cần có nhiều tiền là tao sẽ hạnh phúc.Nhưng bây giờ, tao có tất cả mọi thứ, mà lại không thấy hạnh phúc.Khoa im lặng, không biết bình luận gì. Cậu có một cuộc sống bình lặng trái vớiLâm, chỉ là một sinh viên trường Luật kín tiếng, và cậu hiển nhiên là cũng khônghài lòng với hiện tại của mình.- Khi chúng ta còn nhỏ, mọi thứ đều đơn giản nhỉ? - Lâm cười buồn.Có một nghịch lí trong cuộc sống là khi còn nhỏ thì tất cả chúng ta đều mong sẽlớn lên thật nhanh, người ta đặt quá nhiều hi vọng vào tương lai. Để rồi khi lớn lênrồi thì người ta lại chỉ mong mình được quay về với thời thơ ấu mà thôi. Trong thếgiới của những người trưởng thành, tình bạn thì ít, mối quan hệ thì nhiều, sự thànhđạt được đo bằng số tiền kiếm ra được hàng tháng và sự lãng mạn thì như một thứxa xỉ bị thực tại dồn ép vào một góc. Nhất là với một người thấy những gì mìnhmuốn và những gì mình cần cứ mơ hồ như Khoa thì cái quá trình trường thành nàythật vất vả. Và ngay bây giờ, cậu cũng ước mình sẽ ...