Nó giật mình khi nghe Hà nói Tuân có người yêu. Lẽ nào là vậy? Nó cố gắng thật bình tĩnh, hỏi lại: “Thật không? Nhỏ nào vậy? Cùng trường nhưng ở khác tỉnh mình. – Hà vô tư không nhận thấy sự khác lạ của cô bạn. Lần trước, tao thấy Tuân và Nhật nói chuyện về nhỏ đó, tao hỏi hắn mới khai đấy. Hắn bảo, khi nào có dịp sẽ ra mắt bọn mình.” Nó như không tin vào tai mình, nó run lên. “Lẽ nào là vậy?”. Để mặc cho con bạn huyên thuyên đủ thứ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chia tay tình đơn phươngChia tay tình đơn phươngNó giật mình khi nghe Hà nói Tuân có người yêu. Lẽ nào là vậy? Nó cố gắng thậtbình tĩnh, hỏi lại:“Thật không? Nhỏ nào vậy?Cùng trường nhưng ở khác tỉnh mình. – Hà vô tư không nhận thấy sự khác lạ củacô bạn.Lần trước, tao thấy Tuân và Nhật nói chuyện về nhỏ đó, tao hỏi hắn mới khai đấy.Hắn bảo, khi nào có dịp sẽ ra mắt bọn mình.”Nó như không tin vào tai mình, nó run lên. “Lẽ nào là vậy?”. Để mặc cho con bạnhuyên thuyên đủ thứ chuyện về nhỏ người yêu Tuân, nó bật chạy về nhà, khôngquên kèm theo câu “Tao về có việc”, để giấu đi những giọt nước mắt sắp tuôn ra.Nó, Hà, Tuân, Nhật là nhóm bạn thân từ khi còn học cấp III. Giờ đây, tuy đã vàoĐại học nhưng họ vẫn thân với nhau như chân với tay. Hà và Nhật đã thành mộtcặp, hai người đó như nước với lửa, vậy mà yêu nhau lúc nào không hay. Còn nóvà Tuân luôn là quân sư cho hai người đó. Không biết Tuân thế nào, nhưng nó yêuTuân từ khi học 12, nhưng với một đứa con gái như nó, vừa dịu dàng, vừa học giỏi,lại đảm đang, nó không muốn ai biết tâm sự thầm kín đó, kể cả với Hà. Đã 3 nămtrôi qua, bây giờ tất cả đã là sinh viên năm hai, Hà hay thắc mắc là sao Mai- tên nó,chưa yêu ai? Hà còn chọc nó, gọi nó là “bà cô khó tính”. Còn Tuân và Nhật thì cứdắt nó đi giới thiệu cho mấy cậu bạn cùng lớp. Nhưng đâu có ai biết rằng, nó chỉchờ đợi một lời tỏ tình từ cậu bạn thân thích làm ông mối ấy. Mỗi lần Tuân hỏi:” Có cái đuôi nào theo bà chưa?Còn ông?- Nó cười hỏi lại.Tui theo người ta mà người ta đâu thèm để ý đến tui. ”Nó lại cười. Nó hiền như nụ cười của nó vậy. Tuân thường nói:” Ai lấy được bà, chắc hạnh phúc lắm.”Hà chen vào:Thế ông có muốn hưởng cái hạnh phúc ấy không?Được đấy! Tao thấy được đấy Tuân à! Nhật tiếp lời.Nó đánh vào tay Hà: Con này rảnh ghê, không có việc gì làm à?Cả bọn lại cười ngả nghiêng, nhưng ai biết trong đầu nó đang nghĩ gì.Vậy mà, cũng 3 năm trôi qua, nó vui với những câu trả lời như vậy, để giờ đây, nóân hận vì mình đã không nói ra. Nó ân hận vì đã để vụt qua những cơ hội, để mốitình đơn phương của nó đi vào ngõ cụt. Nó quyết định nói ra tất cả sau hai đêmthức trắng. Má nó giật mình khi thấy mắt nó thâm quầng.Sao cực vậy con? Bài vở nhiều lắm hả? Chưa đến thi học kì mà con?Tại có mấy bài kiểm tra khó quá má à!Nó hẹn Tuân ra quán nước. Lần đầu tiên, chỉ có hai đứa đi chung. Ngạc nhiên,Tuân hỏi:Tụi nó không rảnh à? Nhận học bổng hay sao mà ga-lăng vậy?Tui không rủ tụi nó. Tụi nó đi đâu cũng vậy mà, có tụi mình cũng như không.Cũng phải. Sao mặt bà khó coi vậy? Thằng nào nó bỏ bà hả? Nói nghe, tui xử nócho.Nhìn nét mặt Tuân, nó không chịu đựng thêm được nữa, nó muốn hét lên: “ Là ôngđó, ông ngây thơ không biết tui đang nghĩ gì hay ông cố tình không hiểu?” NhưngTuân đối với nó quá chân thành, nó không muốn mất đi tình bạn này, và nó biết,nếu nói ra thì nó vĩnh viễn mất đi tất cả khi Tuân chỉ xem nó là bạn.Ê, bà bị sao đấy?- Tuân hất mạnh tay nó hỏi?Có gì đâu, tự nhiên tui thấy buồn nên muốn rủ ông đi uống nước thôi.Im lặng một hồi lâu, nó nói tiếp:Rủ Hà, lúc nào nó cũng huyên thuyên chuyện tụi nó. Dù gì tui với ông cũng giốngnhau, hay là tui với ông lập Hội độc thân đi!Nó chẳng hiểu sao nó lại nói ra những lời đó. Tuân lay tay nó như kéo nó về vớihiện tại.Bà nói gì nghe kì cục dữ? Có phải Mai, bạn tui không đấy? Bà lây tính của Hà rồi,tui chẳng thèm vào hội gì đấy của bà đâu, bà định tách nhóm hả? À mà tui cóngười để đưa đón rồi đấy! Bà cũng chịu một anh đi, kén vừa thôi.Một luồng điện chạy qua người nó, nó giật mình, nếu không kiềm chế, nó đã chạyđến hỏi Tuân “Tại sao lại thế?”. Nhưng nó ngồi im, mỉm cười gắng gượng và nhìnTuân, như ra hiệu là nó đang sẵn sàng lắng nghe. Chỉ có hành động này của nó mớikhiến Tuân nhận thấy nó chính là nó, là cô bạn thân từng ngồi ngẩn ngơ nghe hắnnói về mọi chuyện, từ những chuyện bí mật, đến những chuyện ai cũng biết, chỉmột người không biết.Tuân kể, Tuân bắt đầu kể say sưa như một đứa trẻ khoe thành tích với mẹ. Mắt hắnsáng lên niềm vui, niềm tự hào và cả niềm tin nữa. Tất cả như sụp đổ trước mắt nó,nó nghe rõ cả nhịp tim của chính mình, và cả những âm thanh đang dồn dập trongnó. Tất cả, hỗn loạn lắm.Ngày Tuân đưa người yêu ra mắt cả nhóm cũng là ngày ba má nó đồng ý cho nó đidu học. Có lẽ, đối với ai đó, chạy trốn là hèn nhát và điều sỉ nhục hơn cả là chạytrốn một mối tình. Nhưng đối với nó, điều duy nhất nó có thể làm là xa Tuân, xanhững kỉ niệm, xa những gì thuộc về mối tình đơn phương ấy là liều thuốc mầunhiệm nhất.Tuân , Nhật, Hà đều bất ngờ trước quyết định của nó. Cả ba đều ngẩn ngơ khi nghenó thông báo là đã làm xong thủ tục, mai lên đường. Hà trách:Mày vừa phải thôi chứ! Việc trọng đại vậy mà không nói với tụi tao sớm hơn. Màycó còn xem tụi này là bạn không đấy?Nó cười: Làm gì nghiêm trọng vậy? Tao chỉ đi có hai năm thôi mà. À, tao đi rồi,mày chăm lo cho hai lão này nha, không dược ăn hiếp anh Nhật của tao đâu đấy!Cá ...