Danh mục

Chiếc khăn định mệnh P1

Số trang: 22      Loại file: pdf      Dung lượng: 255.91 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một bóng đen bay vút qua cửa sổ, rồi mất hút trong lùm cây vú sữa cạnh nhàLâm Giang đưa tay dụi mắt, lắc mạnh đầu lẩm nhẩm: “Mình vừa thấy gì vậy? Một con chim ư? Không phải, chim gì mà to thế. Một con người ư…? Người sao biết bay...?” - Giang à! - Tiếng gọi từ phía sau làm cô giật bắn cả người, xoay nhanh lại, thấy mẹ đang bước vào, trên tay cầm ly sữa. - Mẹ! Mẹ làm con hết cả hồn. Bà Lâm Ngọc đặt ly sữa xuống bàn, thoáng nhìn qua mặt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chiếc khăn định mệnh P1Tác Giả: Người Khăn Trắng CHIẾC KHĂN ĐỊNH MỆNHM ột bóng đen bay vút qua cửa sổ, rồi mất hút trong lùm cây vú sữa cạnh nhàbên. Lâm Giang đưa tay dụi mắt, lắc mạnh đầu lẩm nhẩm: “Mình vừa thấy gìvậy? Một con chim ư? Không phải, chim gì mà to thế. Một con người ư…?Người sao biết bay...?” - Giang à! - Tiếng gọi từ phía sau làm cô giật bắn cả người, xoay nhanh lại,thấy mẹ đang bước vào, trên tay cầm ly sữa. - Mẹ! Mẹ làm con hết cả hồn. Bà Lâm Ngọc đặt ly sữa xuống bàn, thoáng nhìn qua mặt con gái, nét mặt bàchợt lo lắng. - Lâm Giang! Sao mặt con tái xanh vậy? - Rồi bà liếc nhìn qua cánh cửa sổđang mở tung, bước lại thò tay ra ngoài kéo cửa đóng mạnh vào, bà nói giọngđầy trách cứ.- Đã bảo bị bệnh thì phải nằm trên giường, sao lại mở toang cửathế này mà đứng, gió lạnh vào cảm nặng cho coi. Lâm Giang vừa nghe mẹ nói vừa đưa mắt nhìn qua cây vú sữa nhà bên cạnh. Bà Lâm Ngọc thấy lời nói của mình dường như không lọt vào lỗ tai con gái,Lâm Giang đang chú ý vào một điều gì đó bên ngoài. Bà Lâm Ngọc bước tớigần con rồi cùng nhìn về hướng con đang nhìn. Có thấy gì đâu, ngoài kia trời tốinhư mực. Gió chỉ có gió lao xao lay động những cành cây trước mặt. - Lâm Giang! Con đang nhìn gì vậy? - Bà Lâm Ngọc lên tiếng hỏi con. - Mẹ ơi! Hình như con vừa thấy một điều gì đó. - Con nhìn thấy gì hả? Trông con thật căng thẳng. - Con thấy một vật gì đó vừa bay qua trước mặt con. - Chắc là một con dơi ăn đêm... - Không! Không phải là con dơi. Bà Lâm Ngọc kéo tay Lâm Giang ấn con gái ngồi xuống giường.www.vuilen.com 1Tác Giả: Người Khăn Trắng CHIẾC KHĂN ĐỊNH MỆNH - Nếu không phải là dơi thì là một con chim nào đó thôi mà. Lâm Giang khẽ lắc đầu, giọng thì thào: - Không phải dơi, không phải chim mà giống như một con người vậy. Conthấy bóng đen ấy bay ào xuống rồi mất dạng sau lùm cây vú sữa nhà cạnh bên. Bà Lâm Ngọc đặt tay lên trán con: - Con sốt rồi. Chắc con hoa mắt nên nhìn nhầm đó thôi. Con người làm saobiết bay được. Nào! Thôi uống thuốc đi rồi ngủ. Ngủ một giấc dậy sẽ tỉnh táothôi. Vừa nói bà vừa trao ly sữa cho con gái, vừa đặt vào tay kia mấy viên thuốctây. Lâm Giang khẽ lắc nhẹ đầu: - Ừ nhỉ! Có lẽ con hoa mắt thật. Chứ làm gì ó người biết bay hả mẹ. - Ừ! Con nghĩ vậy là đúng. Nào uống đi. Lâm Giang ngoan ngoãn cho thuốc vào miệng, rồi bưng ly sữa uống một hơi.Bà Lâm Ngọc rót một cốc nước đưa cho con. Lâm Giang uống một ngụm rồi trảlại cho mẹ. Bà Ngọc cẩn thận đặt Lâm Giang nằm ngay ngắn lên gối. Kéo chăn bôngđắp ngang người cho con. Rồi hôn nhẹ lên mắt con gái. - Chúc con ngủ ngon. - Chúc mẹ ngủ ngon. - Lâm Giang âu yếm vòng tay qua cổ, kéo đầu mẹxuống hôn thật kêu lên hai má của à. Hạnh phúc ngập tràn trong đôi mắt người mẹ. Bà Lâm Ngọc vỗ yêu lên mácon trước khi với tay tắt đèn. Màu hồng của chiếc đèn ngủ toả ra một vùng ánhsáng dìu dịu ấm cúng. - Ngủ đi con. Mẹ về phòng đây. Bà Lâm Ngọc bước đến bưng ly sữa ra cửa, chợt Lâm Giang gọi giật giọng. - Mẹ ơi. Bà Lâm Ngọc hết hồn quay lại, chạy đến bên con. - Gì vậy Lâm Giang?www.vuilen.com 2Tác Giả: Người Khăn Trắng CHIẾC KHĂN ĐỊNH MỆNH - Mẹ... con sợ... - Vừa nói cô vừa liếc nhìn ra cửa sổ, cái bóng đen lúc nãyvẫn còn ám ảnh trong đầu cô. - Con sợ gì chứ? - Mẹ... người thì không biết bay... nhưng ma thì biết bay phải không mẹ? Bất giá bà Ngọc quay đầu nhìn ra cửa sổ, nói để trấn an con. Nhưng bà nghetim mình đang đập mạnh trong lồng ngực. - Con nói bậy, làm gì có ma. Ma nào ma biết bay. - Có mà. Con coi phim Hồng Kông “Liêu Trai Chí Dị” thấy mấy con ma nữbay qua, bay lại ghê lắm. - Ừ! Đó chỉ là phim thôi mà. Lâm Giang níu áo mẹ: - Mẹ ơi! Tối nay mẹ ngủ với con đi. - Thôi được, để mẹ cất ly nữa, rồi về phòng tắt đèn đã. - Con chờ mẹ một chút nha. Bà Ngọc gật đầu. Nói rồi bà Lâm Ngọc vội vã đứng lên đi ra ngồi. Còn lại một mình, LâmGiang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Mặc dù trời tối đen như mực, nhưngánh đèn từ căn nhà ba tầng kế bên vẫn toả ra ánh sáng nhàn nhạt trên nhữngngọn cây. Không biết mãnh lực nào đã cuốn hút đôi mắt của cô, nó cứ như dán chặtvào cây vú sữa nhà kế bên, nơi bóng đen biến mất vào trong đó. Chẳng lẽ mìnhthấy ma. Lâm Giang lại tự nói chuyện một mình. Không thể... làm sao mìnhthấy ma được chứ...? Nhưng chắc đó là một bóng người, cũng cao lớn, hìnhdáng có vẻ khoẻ mạnh. Mình chẳng nhìn thấy gì rõ, ngoài một khối đen bay vụtqua trước mắt... Chợt có tiếng hét thất thanh phát ra từ căn nhà bên cạnh. Theo phản xạ tựnhiên, Lâm Giang bật dậy chạy đến bên cửa sổ mở cửa toang ra, rồi thò đầunhìn qua căn nhà bên cạnh. Tiếng thét kinh hoàng vang lên. ...

Tài liệu được xem nhiều: