Danh mục

Chiếc khăn định mệnh P2

Số trang: 20      Loại file: pdf      Dung lượng: 236.09 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 6,000 VND Tải xuống file đầy đủ (20 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Gõ nhẹ vào cửa phòng, đẩy cửa bước vào, thấy mẹ nằm trên giường, ThoạiVũ bước đến: - Mẹ không được khoẻ hả mẹ? Sao mẹ đi nghỉ sớm quá vậy? Bà Minh Tuyền quay lại, nhìn thấy con trai chống tay ngồi lên: - Con về rồi hả? Ăn cơm chưa? - Dạ chưa ạ. Bây giờ con phải sang nhà cô bé hàng xóm để khám lại cho cô ta. - Con bé về nhà rồi à? - Bà Minh Tuyền đã được con trai kể lại cho nghe về chuyện ủa Lâm Giang, cô bé hàng xóm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chiếc khăn định mệnh P2Tác Giả: Người Khăn Trắng CHIẾC KHĂN ĐỊNH MỆNH G õ nhẹ vào cửa phòng, đẩy cửa bước vào, thấy mẹ nằm trên giường, ThoạiVũ bước đến: - Mẹ không được khoẻ hả mẹ? Sao mẹ đi nghỉ sớm quá vậy? Bà Minh Tuyền quay lại, nhìn thấy con trai chống tay ngồi lên: - Con về rồi hả? Ăn cơm chưa? - Dạ chưa ạ. Bây giờ con phải sang nhà cô bé hàng xóm để khám lại cho côta. - Con bé về nhà rồi à? - Bà Minh Tuyền đã được con trai kể lại cho nghe vềchuyện ủa Lâm Giang, cô bé hàng xóm bị tai nạn. Thoại Vũ ngồi xuống cạnh giường mẹ trả lời: - Dạ! Cô ấy vừa xuất viện sáng nay. Mẹ cô ấy có nhờ con sang khám choLâm Giang. Bà Minh Tuyền hơi khó chịu: - Mình là bác sĩ, người ta cần thì phải tìm đến mình, sao lại phải sang nhàngười ta. Thoạl Vũ mỉm cười: - Thôi mẹ ạ! Là hàng xóm giúp nhau một chút có sao đâu. Cũng sát nhà tathôi mà. Con qua bên ấy một lát rồi về ngay thôi mẹ ạ. - Ừ! Đi nhanh rồi về ăn cơm. Thoại Vũ đứng lên, ra ngoài khép phòng lại. Còn một mình, bà Minh Tuyềnnằm xuống mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Vài tháng nay tinh thần bà suy sụphẳn đi. Cứ một tháng, vào những đêm tối trời, con quỷ ấy lại xuất hiện. Nó rìnhrập bà mọi lúc, mọi nơi. Nó xuất hiện bất ngờ, gương mặt lông lá, đôi mắt mộtmàu rực đỏ như lửa. Bà nhớ lại, đêm gần đây nhất bà đang đứng ngoài ban công hóng mát, mắtnhìn đoá hồng nhung đang rung rinh trước gió. Bất ngờ từ phía lùm cây kiểng,www.vuilen.com 23Tác Giả: Người Khăn Trắng CHIẾC KHĂN ĐỊNH MỆNHmột bóng đen cao to người đầy lông lá chồm tới, nó giơ bàn tay đầy vuốt nhọnhoắt chụp xuống đầu bà. Miệng phát ra những âm thanh khùng khục, đùng đụctrong cổ họng. Bà Minh Tuyền hét lên kinh hoàng, quăng mạnh ly nước đang cầm trên tayvề phía con quỷ. Ly nước rơi xuống vỡ tan tành, bà hớt hãi chỉ tay về phíatrước, miệng ú ớ nói không nên lời. Lúc đó bóng đen kia đã biến mất. Bà nói như thế nào mọi người cũng khôngtin. Họ cho là bà hoa mắt, cho bà là thần hồn nhát thần tính... nhưng bà MinhTuyền quả quyết rằng những điều bà nhìn thấy là sự thật. Và đây đâu phải là lầnđầu tiên bà nhìn thấy con quỷ này. Đã nói là mấy tháng gần đây, bà đã đôi lầnthấy sự xuất hiện của nó. Lúc đầu bà cũng không tin vào những gì mình đã thấy,nhưng với những lần kế tiếp, cũng hình dáng lông lá đó, cũng gương mặt gớmghiếc kia, nó luôn muốn vồ lấy bà để ăn tươi nuốt sống... Trời ơi! Bà MinhTuyền rên lên thành tiếng. - Tại sao tôi lại bị quỷ ám như thế này. Làm sao mà sống được đây? Bà mệt mỏi, đứng lên đi lảo đảo trong phòng. Tình cờ bà bước đến bên cửasổ nhìn sang ngôi nhà bên cạnh. Tầng hai của nhà bà, cũng ngang tầm với nhà kế bên, bất ngờ bà nhìn thấy rõThoại Vũ đang trò huyện với một cô gái. Vì khoảng cách khá xa nên bà khôngnghe rõ hai người đang nói gì. Thoại Vũ chỉ vào mấy viên thuốc trên bàn và nói: - Đây là thuốc giảm đau, khi nào em thấy khó chịu lắm thì hãy uống, đừnglạm dụng loại thuốc này nhiều không tốt nha. - Dạ! - Lâm Giang trả lời. - Vậy chừng nào em mới có thể đi học lại được ạ. - Cố gắng nghỉ ngơi, hai ba ngày nữa rồi hãy đi học. Anh sợ em đi nhiều sẽbị chóng mặt. Cánh cửa phòng ngủ đẩy nhẹ vào, bà Lâm Ngọc xuất hiện với ly nước camtrong tay. - Mời bác sĩ dùng nước. Bà nói. - Dạ cám ơn bác, làm phiền bác quá. - Đâu có Mẹ con tôi mới làm phiền bác sĩ. Rồi bà nhìn con gái hỏi. - Thế nàorồi, sức khoẻ của cháu đã ổn định chưa, thưa bác sĩ?www.vuilen.com 24Tác Giả: Người Khăn Trắng CHIẾC KHĂN ĐỊNH MỆNH Bác sĩ Thoại Vũ trả lời: - Dạ! Bác yên tâm, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là Lâm Giang khoẻ hẳn. - Trông con bé còn xanh xao quá. - Không sao đâu, khi nào khoẻ, bác bồi bổ nhiều vào. Tức khắc da dẻ hồnghào lại cho coi, chỉ sợ cô bé này nhõng nhẽo không chịu ăn thôi. Lâm Giang đỏ mặt: - Bác sĩ nói cứ như con trẻ con lắm vậy. Bà Ngọc cười xen vào: - Chứ còn gì nữa. Bác sĩ Vũ nói đúng quá đi chứ. Đôi khi con còn làm nũngvới ba mẹ như đứa trẻ lên ba ấy. - Mẹ! - Lâm Giang giấu mặt vào lòng bàn tay thẹn thùng. - Mẹ lại nói xấucon gái mẹ nữa rồi. Chốc nữa ba về con lại mách ba cho mà coi. Bà Ngọc tủm tỉm cười nhìn Thoại Vũ: - Cậu thấy đó, vậy mà không công nhận mình là trẻ con. Thoại Vũ nhìn Lâm Giang, một cảm giác xúc động khó tả dâng trào. Chưabao giờ anh thấy có một thiếu nữ nào có sự hồn nhiên của một đứa bé như thế.Ở Lâm Giang Thoại Vũ phát hiện ra cô bé là một thế giới khác hẳn, một thếgiới của sự tinh khiết, thanh tao, đầy thơ mộng, tại sao một thiếu nữ lại có thểtạo cho mình một thế giới trẻ thơ như thế được nhỉ. Thoại Vũ không nói gì chỉ nhìn Lâm Giang khẽ lắc đầu nhè nhẹ. Anh cáo từra về, trong lòng lân ...

Tài liệu được xem nhiều: