Danh mục

Chiếc khăn định mệnh P5

Số trang: 24      Loại file: pdf      Dung lượng: 301.74 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 9,000 VND Tải xuống file đầy đủ (24 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bẵng đi một thời gian khoảng nửa tháng, con quỷ không xuất hiện, nókhông gây ra một cơn sốc nào nữa. Hình như nó cũng đã đánh hơi được điều gì rồi. Con người đang ra sức chống lại với nó. Tiêu diệt nó. Con quỷ dường như biến mất. Tâm lý của Thoại Vũ cũng dần dần thư giãn đi. Lúc trước, ngày nào anh cũng nơm nớp lo sợ sự xuất hiện của con quỷ trong căn nhà này. Sợ mẹ anh lại bị sốc khi con quỷ hoành hành. Bà gầy đi trông thấy rõ, hai hốc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chiếc khăn định mệnh P5Tác Giả: Người Khăn Trắng CHIẾC KHĂN ĐỊNH MỆNH B ẵng đi một thời gian khoảng nửa tháng, con quỷ không xuất hiện, nókhông gây ra một cơn sốc nào nữa. Hình như nó cũng đã đánh hơi được điều gìrồi. Con người đang ra sức chống lại với nó. Tiêu diệt nó. Con quỷ dường nhưbiến mất. Tâm lý của Thoại Vũ cũng dần dần thư giãn đi. Lúc trước, ngày nào anhcũng nơm nớp lo sợ sự xuất hiện của con quỷ trong căn nhà này. Sợ mẹ anh lạibị sốc khi con quỷ hoành hành. Bà gầy đi trông thấy rõ, hai hốc mắt trũng sâu vìmất ngủ. Không khí trong nhà Thoại Vũ lúc trước vốn lặng lẽ nay càng nặng nề hơn.Các thành viên thường khoá chặt mình trong phòng riêng, mỗi khi về nhà. Thoại Vũ thấy mình cô đơn quá. Anh chỉ thấy lòng ấm áp khi ở cạnh LâmGiang. Tiếng cười của cô ấy làm anh cảm thấy mình như trẻ hẳn ra. Mặc dù vớicái tuổi của anh, thiên hạ chưa ai gọi là già, nhưng anh thì luôn nghĩ mình đã giàkhi đứng trước cô bé vừa tròn hai mươi tuổi này. Thoại Vũ nhấc máy điện thoại lên và bấm số, đầu dây bên kia có ngườinhưng Thoại Vũ nhận ra ngay đó không phải là Lâm Giang, anh nói: - Dạ làm ơn cho tôi gặp Lâm Giang. - Xin anh chờ cho một chút. - Dạ, cám ơn nhiều. Một lúc sau, giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc vang lên: - Alô! Dạ Giang nghe đây ạ. - Em đang làm gì đó? - À! Anh Vũ phải không? - Ừ! Anh đây. - Em đang đọc sách. - Giang này! Tối nay anh mời em đi xem ca nhạc được không?www.vuilen.com 81Tác Giả: Người Khăn Trắng CHIẾC KHĂN ĐỊNH MỆNH - Dạ… dạ… - Giọng Giang ngập ngừng. Thoại Vũ cười nhẹ: - Sao thế cô bé? Khó trả lời anh hả? - Dạ không… nhưng mà em sợ ba mẹ em… Em không dám xin đâu. - Thế thì anh sang xin phép hộ em nhé, được không? - Dạ… cũng được… nhưng em lo quá. - Em lo gì nào. Lo ba má la hả? Em lớn rồi mà đâu còn là cô bé nữa. Hay losợ anh ăn thịt em? Ồ! Anh không biết ăn thịt người đâu. Lâm Giang cười khúc khích rồi trả lời: - Từ trước tới nay em chưa từng đi chơi ban đêm với một người con trai nàocả. Có chăng là tụi em đi chung một nhóm, nên lần đầu em cũng hơi ngại… - Lần đầu sẽ ngại, nhưng lần thứ hai, thứ ba, rồi tiếp theo nữa em sẽ khôngngại đâu. Sau này anh sẽ cố gắng mời em đi chơi nhiều hơn nữa, có đượckhông? - Em cũng không biết nữa. - Sao trả lời như vậy, em phải biết chứ? - Câu này để dành em trả lời sau cho chắc ăn nhé. Bây giờ em chưa thể trảlời anh được đâu. - Em khôn thật. - Thoại Vũ bật cười. - Thôi! Tạm biệt cô bé của anh. Nhớsửa soạn sẵn, chiều nay anh sang xin phép ba mẹ em. - Dạ, chào anh. Lâm Giang cúp máy xuống, đưa tay ôm mặt, hai gò má cô nóng ran lên. Timđập thình thịch trong ngực. Lần đầu tiên trong đời Giang hò hẹn với một ngườiđàn ông. Cái cảm giác này thật lạ, vừa hồi hộp lo lo, nhưng đồng thời cũng cảmthấy thích thú, vui vui. Rồi sau đó là sự chờ đợi… đợi chờ từng giây, từng phúttrôi qua… mau mau cho đến giờ hẹn với nhau. Chiều xuống khi ba mẹ Lâm Giang đi làm về, vừa tắm xong thì Thoại Vũxuất hiện. Đã từ lâu họ đã coi anh như người hàng xóm thân thiết. Anh vẫnthường sang nhà chơi, đôi lúc trò chuyện với ba má Lâm Giang. Có lúc là khámbệnh cho mọi người. Ông bà Lâm Ngọc ngấm ngầm cũng đã có những tình cảmđặc biệt dành cho anh.www.vuilen.com 82Tác Giả: Người Khăn Trắng CHIẾC KHĂN ĐỊNH MỆNH Ba Lâm Giang thấy Thoại Vũ ăn mặc chỉnh tề thì hỏi to: - A! Chào bác sĩ. Hôm nay đi đâu mà ăn mặc đẹp thế? - Dạ chào cô chú. Cháu sang xin phép cô chú cho cháu mời Lâm Giang đichơi tối nay có được không ạ? Cả hai ông bà ngớ người ra nhìn nhau trong giây lát. Họ không hề nghĩ bácsĩ Vũ lại để ý đến con bé nhà họ. Điều đó ngoài sức tưởng tượng của ông bà. Họchỉ nghĩ Thoại Vũ xem Lâm Giang như là đứa em gái thôi. Nào ngờ… Thấy hai người cứ nhìn mình mãi Thoại Vũ lên tiếng: - Dạ có được không ạ? - Thoại Vũ nhắc lại câu hỏi. Cả hai cùng đồng thanh nói: - Được! Được chứ. Rồi họ quay sang nhìn nhau cười, ngầm hiểu ý nhau. Bà Lâm Ngọc đứng lên: - Bác sĩ ngồi chơi để tôi gọi Lâm Giang. Vừa lúc đó Lâm Giang xuất hiện ở cầu thang, cô mặc chiếc váy màu tím hoacà, điểm những bông hoa dại li ti màu trắng, bên trên là chiếc áo cổ lọ cũng màutrắng. Tóc cột cao lên, trông cô mới xinh đẹp làm sao, làm Thoại Vũ phải ngẩnngơ giây lát. Bà Lâm Ngọc nhìn con gái và thốt lên: - Ôi! Con tôi xinh quá. Thì ra đã hẹn trước với anh Vũ rồi hả? Sao sửa soạnđẹp thế. Vậy mà không báo trước cho mẹ biết. - Con chưa kịp nói ạ. - Mặt Giang lại đỏ lên. Bà Lâm Ngọc nói: - Con đi chơi đi. Con gái gì suốt ngày cứ ở trong nhà mãi. Phải ra đường mớihọc hỏi được chứ con. - Rồi quay sang Thoại Vũ. - Con bé nhà tôi nó nhát lắm,bác sĩ trô ...

Tài liệu được xem nhiều: