Thông tin tài liệu:
Hân nhìn thấy chiếc khăn tay màu đỏ mận tại quầy hàng siêu thị. Cô nhặt lên ngắm nghía một hồi lâu rồi bỏ vào giỏ hàng. Màu lụa lấp loá giục giã nỗi nhớ. Hân thích những người đàn ông có thói quen sử dụng khăn tay. Khi yêu nghiễm nhiên người đàn ông của Hân trở thành người có nhiều khăn tay nhất. Sau khi không còn anh để tặng, sở thích ấy của Hân dành cho cả bộ sưu tập.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chiếc khăn tay cuối cùng Chiếc khăn tay cuối cùngHân nhìn thấy chiếc khăn tay màu đỏ mận tại quầy hàng siêu thị. Cô nhặt lên ngắm nghíamột hồi lâu rồi bỏ vào giỏ hàng. Màu lụa lấp loá giục giã nỗi nhớ. Hân thích những ngườiđàn ông có thói quen sử dụng khăn tay. Khi yêu nghiễm nhiên người đàn ông của Hân trởthành người có nhiều khăn tay nhất. Sau khi không còn anh để tặng, sở thích ấy của Hândành cho cả bộ sưu tập. Những chiếc khăn cứ đầy lên như những xót xa chưa hề vơi cạn.Xe hàng của Hân khựng lại. Không thể khác được, người đàn bà đang dắt con chọn hàngtại quầy thực phẩm cùng cô là... vợ anh - người đàn ông một thời bước bên cuộc sốngHân như biểu tượng của sự quan tâm nhất mực. Bất giác Hân kéo chiếc xe hàng của mìnhđịnh rảo bước. Nhưng rồi cô thấy vô lý vì giỏ hàng chưa đủ cho một người độc thân lườiđi chợ như cô trong một tuần. Tiếp tục lựa đồ, những món hàng la liệt không choán đượcý nghĩ mông lung.***Vài năm trước, anh nhắn tin cho Hân: Anh lấy vợ, em có buồn không?. Hân không trảlời, mối tình đầu tiên đi qua đủ thứ sóng gió khiến cô mệt nhoài. Lòng cô thầm nghĩ:Anh cứ lấy đi, tôi được giải thoát khỏi một thằng cha đủ tật xấu như anh. Hẹp hỏi, ích kỷvà ghen tuông. Anh lấy vợ ư? May quá!. Hân dám chắc anh không thể một ngày thôikhông nhớ cô, anh không thể bỏ cô mà đi được dẫu rằng thế giới của Hân ngập tràn sựđỏng đảnh và kiêu kỳ.Đã thành thói quen, chia tay nhau dễ đến hơn năm nhưng quen như một giấc ngủ phảiđến, anh vẫn nhắn tin cho cô mỗi đêm bất kể chưa khi nào cô nhón tay soạn một lời hồiđáp. Những tin nhắn gửi đến đều đặn như nhịp tích tắc của chiếc đồng hồ cổ. Quen đếnmức Hân hài lòng với cuộc sống độc thân bởi chưa khi nào cô thấy thiếu vắng sự quantâm. Quen đến mức Hân quên mất rằng nhịp tích tắc đều đặn ấy đơn thuần là tiếng độngcủa quán tính và Hân cần có một nhịp động khác thay thế, đời thường hơn. Sau tin nhắnnhư một lời giã biệt ấy, những âm thanh và ký tự quen thuộc gửi đến cô một cách vôvọng hàng đêm kể từ ngày chia tay bỗng nhiên im bặt.Cho đến một ngày, cô thấy anh cũng như đêm, tĩnh mịch quá lại gợi những mông lungchưa kịp nguội lạnh. Đợi một tiếng chuông tin nhắn với niềm kiêu hãnh cố hữu rằngkhông bao giờ anh để cô lại một mình. Tuần đầu tiên không có tin nhắn của anh, ấy lànhững giấc ngủ đến thơi thả tự do. Tuần thứ hai không có tin nhắn của anh, ấy là nhữnggiấc ngủ đến diệu vợi. Nửa đêm bàn tay cô vô thức quờ tìm chiếc điện thoại mong mộttín hiệu quen. Tuần thứ ba không có tin nhắn của anh, ấy là những giấc ngủ đi tìm ký ức.Những ngày yêu thương tìm về, da diết hơn bất kể lúc nào, hơn cả lúc mới chia tay. Tuầnthứ tư, cô lục tung những thông tin về anh. Bạn anh bảo anh đã có người yêu. Cô vứt toẹtmấy món quà anh tặng từ những ngày xa xưa mà đến lúc chia tay vẫn còn cất giữ, miệnglầm bẩm: Đồ nhạt nhẽo.Ba tháng sau anh xuất hiện trở lại với một tin nhắn cũ kỹ: Anh lấy vợ, em có buồnkhông?. Hân vùi chiếc điện thoại xuống cuối giường, chẳng thèm mộng mị. Sáng tỉnhdậy, dụi mắt khi thấy lưu lại thêm một dòng tin nhắn: Tuần sau anh sẽ ăn hỏi.Người bạn xác nhận thông tin ấy với Hân khiến cô hụt hẫng. Hóa ra vậy, tình yêu anh tabảo là thiêng liêng với cô cũng chỉ đến thế, vờ vịt níu kéo trong khi đã chui lủi hò hẹn,cưa cẩm tự lúc nào rồi. Chia tay anh, cô chỉ nghĩ đó là khoảng trống để hai người đủ nhậnra nhau trong cuộc đời mình. Cũng không ngờ những giận dỗi, hờn ghen, ích kỷ lại đẩyhai người mãi xa nhau như thế.Hân thấy tấm hình cưới trên blog của vợ anh qua đường link người bạn gửi. Hân hả hêlắm khi biết vợ anh thua kém cô về nhan sắc. Hỉ hả như phát hiện ra được chiến thắng đãbị bỏ quên, Hân cũng quên cả dự định và khao khát nối lại hạnh phúc rất gần đây thôi còncháy trong lòng mình. Những ngày tháng ấy, kiêu hãnh đã vực Hân không ngã quỵ bởinỗi buồn. Cô tự đội cho mình cái vương miện không ngôi vị trong lòng anh. Hân tin côgái kia cả cuộc đời này không thể nào soán được chỗ đứng của cô . Nhất định vậy.Đêm trước ngày cưới của anh Hân bỗng dưng phát sốt. Giấc ngủ mê man trong những kýức và dày vò. Anh đến trong giấc mơ của Hân, kéo cô trốn chạy khỏi đám cưới ồn ã vàhuyên náo. Phía trước là cánh đồng xanh thẳm dẫn lối đến chân trời. Cô kiệt sức ngã. Vàcứ thế, anh bế thốc cô chạy đến lúc cả hai tan vào đường viền chân trời với những vạtmây ngũ sắc.Tiếng chuông tin nhắn đánh thức Hân khỏi giấc mơ. Anh có thể gặp Hân một lần cuốiđược không?. Nhìn đồng hồ, chỉ còn 3 giờ nữa là hôn lễ của anh cử hành. Dội lên tronglòng Hân cảm giác được làm người đàn ông ấy đau đớn như chính nỗi thất vọng đang càoxé trong lòng. Hân tưởng như có thể cầm nắm được cái đám cưới ấy, cầm nắm được cáihạnh phúc ấy mà vò nát. Chỉ một chữ vâng thôi, chỉ một cuộc gặp gỡ cuối cùng thôi,Hân có thể kéo anh về phía cô, rồi ngày mai ngày kia cô sẽ quăng anh ra xa để con ngườiphụ bạc ấy thầm thía nỗi đắng cay như nỗi đắng cay đêm đêm vẫn vờn vã, gặm nhấm tráitim yếu đuối c ...