Danh mục

Chiếc thẻ bài

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 115.95 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày ấy, tôi dạy ở trường sư phạm. Mới ra trường, không còn trẻ nhưng cũng chưa đến độ già, vậy mà tôi chơi thân được với mấy đứa sinh viên, kể cũng vui. Một tuần vài bận, chúng kéo cả lũ đến nhà tôi bày biện chuyện ăn, chuyện nhậu rình rang. Con trai có, con gái không thiếu. Mấy đứa từ miệt Duyên Hải, cứ chủ nhật về là xách lên ê hề đủ thứ mồi. Nào cua, nào rắn, nào cá biển......
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chiếc thẻ bài Chiếc thẻ bài Ngày ấy, tôi dạy ở trường sư phạm. Mới ra trường, không còn trẻ nhưng cũng chưa đếnđộ già, vậy mà tôi chơi thân được với mấy đứa sinh viên, kể cũng vui. Một tuần vài bận,chúng kéo cả lũ đến nhà tôi bày biện chuyện ăn, chuyện nhậu rình rang. Con trai có, congái không thiếu. Mấy đứa từ miệt Duyên Hải, cứ chủ nhật về là xách lên ê hề đủ thứ mồi.Nào cua, nào rắn, nào cá biển...đứa ít cũng bịch khô đuối, khô khoai. Riết rồi chúng biếnphòng ở của tôi thành cái quán nhậu. Ở cái xứ nắng và gió phóng khoáng ấy của đất trời,nhậu đã thành một nét văn hoá riêng. Văn hoá nhậu đã tạo nên một phần của cốt cáchngười phương Nam, và trong tôi, nét văn hoá đó dường như dần dần cũng được thấm vàomáu vậy.Một bữa nọ, đang giờ giảng, tôi đưa chùm chìa khoá cho nhỏ Đào về mở cửa để chuẩn bịcho bữa nhậu cuối tuần. Tối hôm đó, nhè vào khi tôi đã nhậu sương sương, nó bá vai tôi,đưa trả chùm chìa khoá rồi căn vặn:- Thầy ơi, ở đâu thầy có chiếc thẻ bài đẹp vậy? Mà tên ghi ở trển là ai vậy thầy?Nó châm đầy li rượu, ghé sát miệng tôi mà ép:- Con và thầy cưa đôi, rồi thầy kể, nghen thầy.- Thôi mà. Chuyện dài lắm, để rồi hôm nào rảnh thầy kể.Chẳng để đến lúc rảnh, Đào một hai kì nèo bắt tôi kể cho bằng được. Uống đâu tròm trèmdăm li, thường rượu ngấm vào rồi cứ thích nói. Lại được cả đám sinh viên vây quanhđồng tình bắt buộc, vậy là tôi kể.***Cũng chưa lâu lóm gì cho lắm, hồi trước thầy là lính, tụi bay biết rồi đấy. Ngày đó thầy làtiểu đội trưởng. Thì cứ nói là tiểu đội trưởng cho oai, chứ thực ra tiểu đội chỉ có ba người.Trung đoàn thầy chiến đấu ở vùng Thừa Thiên. Hãy nhớ lại Chiến dịch Huế - Đà Nằnghồi chiều thầy vừa giảng để mà liên hệ. Trong cả một thời gian dài, chiến trường ThừaThiên ác liệt lắm. Ở vùng ta không có rừng, có núi, chắc mấy đứa khó hình dung được.Thôi thầy cứ kể, tụi bay nghĩ được sao thì nghĩ. Cả một vùng rừng núi ấy xác xơ vì bomđạn của đôi bên. Quân nguỵ chiếm giữ hết thảy vùng đồng bằng và giáp ranh. Bọn thầychỉ ở trên rừng, và đôi bên cứ giành giựt nhau từng điểm cao một ở khu giáp ranh ấy.Một bữa nọ, tiểu đội của thầy được giao nhiệm vụ oánh cái chốt của địch ở ngả ba đường.Đường rừng nha, không phải đường như ở đồng bằng đâu. Đêm cuối tháng. Trời đangđộng, chớp nhì nhoằng. Khi không có chớp, tối như hũ nút. Được trinh sát tiểu đoàn chobiết, địch ở ngả ba chỉ có bốn thằng thôi. Tập kích chúng trong đêm, thầy nghĩ là sẽ chắcthắng. Và đêm đó, bọn thầy oánh ngon ơ. Loáng cái, sau khi thầy ra lịnh, tay giữ B.40 đãbắn trúng bóc chiếc hầm cách chừng bảy mươi thước. Cũng may, có ánh chớp mà thấyđược hầm. Sau tiếng nổ xé tai và ánh lửa bùng lên giây lát, bọn thầy nhào lên. Hai thằngnguỵ chết ngay miệng hầm. Thằng khác bị thương nằm ở gốc cây gần đấy. Còn thằngnữa, tìm mãi không thấy.Thằng chết, đã chết rồi, chẳng nói làm gì. Còn thằng sống, mới đáng nói. Nó bị miểngB.40 phạt vào ống chân. Miểng nữa vào tay. Ở chân nhẹ nhưng ở tay chắc nặng lắm. Bỏnó không đành, rồi cũng phải sơ cứu băng bó vết thương cho nó. Máu ra nhiều quá nênnó ngất xỉu, cả tiếng sau mới tỉnh. Thấy ba đứa thầy đang vây quanh, súng lại lăm lăm,thằng nguỵ sợ quá, quỳ xuống mà xá: Em xin các anh tha mạng! Lớn tuổi rồi, trốn mãikhông được. Em bị bắt lính mới mấy tháng thôi. Ra trận chưa bắn được phát nào đã dính.Tha cho em, em đội ơn các anh!. Biết nó thiệt hay xạo? Mà nói thiệt, nghe nó kêu, nókhóc thảm quá, ai cũng động lòng. Mấy đứa nghĩ coi, khi hai bên giương súng lên rồi,mình không bắn nó, nó bắn mình. Thằng nào bóp cò trước, thằng đó sống. Còn khi nó đãgục xuống rồi, mình xử tệ nó, không đặng.Băng bó cho thằng nguỵ xong rồi, thầy mới thấy khó xử. Nó kêu, nó xá vậy, thịt nóchẳng đứa nào đành. Đưa về đại đội thì không có người. Vả lại, còn phải ở lại chốtđường. Rồi thầy cũng có cách. Cách mà ít người làm, ấy là thả nó đi. Bọn thầy đang bàntính, thằng nguỵ lại kêu, lại nài nỉ: Trăm ngàn lạy các anh tha cho em đi. Nếu được tha,về dưới đó rồi em sẽ trốn biệt khỏi quê luôn. Quyết không để chúng bắt lần nữa. Trongánh đèn pin mờ ảo, thầy thấy nó lần mò, gỡ chiếc thẻ bài ở cổ xuống, đưa cho thầy vànói: Em lột chiếc thẻ bài này xuống. Mất thẻ bài và em cũng sẽ lột bộ áo lính từ đây.Anh giữ lấy nó, làm chứng cho em. Nó đưa, tiện thể thầy nhét vào túi. Nghĩ rồi cũngchẳng làm gì. Ý thầy đưa ra, đã được 2 anh bạn đồng tình. Có điều cả ba phải thống nhấtlà tuyệt đối giấu chuyện. Đại đội biết được sẽ không yên đâu.Sau trận ấy, về hậu cứ mấy lần thầy định vứt chiếc thẻ bài. Có người thấy thầy giữ chiếcthẻ, bảo là hâm. Giữ thẻ bài tụi nó, xui thấy mồ. Nhưng thấy cái thẻ hay hay, vả lại sốlính của thằng nguỵ đẹp, là số 018 nên giữ lại. Thứ nữa, cũng là để làm vật kỉ niệm củamột trận đánh. Khi ra trường rồi, thầy mới có vài ba chiếc chìa khoá. Sực nhớ đến tấm thẻbài, thầy lôi ra ngoắc thêm vào, làm vật trang điểm cho chùm chìa khoá ít ỏi của mình vàlà dùng nó để cạo gió những khi xỉn, hết ...

Tài liệu được xem nhiều: