Điện thoại báo cho ông K biết có chiếc vĩ cầm vừa được gửi bán ở hiệu Gỗ. Thân đàn dẹp, màu mahogany ngả đen, cầm trên tay ấm và nhẹ, dấu hiệu của đàn Ý. Ngoài vài chi tiết trên, người gọi tới chỉ nói thêm âm thanh chiếc đàn ấy khiến ông ta lơ mơ nhớ một điều gì nhưng không thể gọi tên. Ông K nói sẽ tới thử đàn và định giá. Trong giới chơi vĩ cầm, duy nhất ông có khả năng chạm vào một cây đàn để nói rõ lai lịch phức tạp hoặc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chiếc vĩ cầm lưu lạc Chiếc vĩ cầm lưu lạcĐiện thoại báo cho ông K biết có chiếc vĩ cầm vừa được gửi bán ở hiệu Gỗ. Thân đàndẹp, màu mahogany ngả đen, cầm trên tay ấm và nhẹ, dấu hiệu của đàn Ý. Ngoài vài chitiết trên, người gọi tới chỉ nói thêm âm thanh chiếc đàn ấy khiến ông ta lơ mơ nhớ mộtđiều gì nhưng không thể gọi tên.Ông K nói sẽ tới thử đàn và định giá. Trong giới chơi vĩ cầm, duy nhất ông có khả năngchạm vào một cây đàn để nói rõ lai lịch phức tạp hoặc nếu đàn mới, ông sẽ đưa ra nhữngtiên đoán chính xác đến kỳ dị về âm thanh và sự biến đổi xấu tốt của nó sau này. Nhữngcầm thủ nổi tiếng khi mua đàn, chỉ vững tin khi đưa ông đi theo. Ông học violon từ bé,chơi trong dàn nhạc giao hưởng gần hai mươi năm. Khi bắt đầu chậm chạp rơi vào bóngtối, ông chuyển sang dạy đàn cho những đứa trẻ. Trừ vài người quen cũ hiếm hoi, mốiquan hệ chung quanh của ông rất mờ nhạt. Người ta cũng ít biết ông từng sống với mộtcô gái gần như vợ. Người phụ nữ trẻ đôi mắt rộng, gương mặt lơ đãng, giọng nói rụt rè vàít tuổi hơn ông nhiều. Tuy nhiên cô ta đã đột ngột rời bỏ ông và ngôi nhà gạch bao quanhbởi những bụi cây thẫm xanh.Chuông đinh đoong ngoài cổng. Tiệm buôn đàn cho xe tới đón. Ông lần trên lối đi quenthuộc. Căn phòng sau lưng ông mờ tối, chỉ còn vài ô sáng hắt từ cửa sổ lấp loáng trên bứctranh vẽ một người đàn bà trùm khăn đỏ mắt mở rộng, lắng nghe tiếng violon thư thả tỏasáng trên cánh vai mình.o0oVinh bồn chồn nhìn đồng hồ. Không bao giờ An trễ hẹn. Quán nước bắt đầu vào tối.Người phục vụ mang thêm cho anh ấm trà, bắt chuyện bằng nụ cười khô khan:- Anh sắp lấy vợ phải không?Vinh không che giấu ngạc nhiên:- Sao cậu biết?Vẻ mặt anh ta đầy thông hiểu:- Đoán vậy thôi. Có lẽ kinh nghiệm nghề nghiệp. Chẳng có nhiều người muốn lập giađình khi đang bắt đầu thành công. Duy trì tình trạng độc thân và những buổi hẹn hò dễchịu hơn. Tuy nhiên gần kết hôn, trông họ khác hẳn bình thường.Vinh mỉm cười sau cốc trà. Tốt hơn hết đừng quá toan tính về việc mình sắp làm. Nếu tựbiết mình trẻ, đầy sức mạnh và mọi bất ổn phía trước đều có thể vượt qua thì cũng nênđôi lúc liều lĩnh. Nhưng có phải là liều lĩnh khi chuẩn bị cưới một người vợ hơn mình batuổi?- Quá thông thạo lòng người sẽ làm cậu lạnh lùng.Vinh nói nhanh, khép lại chuyện phiếm. Anh phục vụ bối rối:- Không hẳn vậy đâu. Nhưng kìa, vợ sắp cưới của anh tới rồi. Tóc cô ấy đẹp quá!An đi xuyên qua những dãy bàn vắng khách, chiếc túi giả da màu xám bám đầy mưa trĩumột bên vai khiến người ta càng lưu tâm vẻ mệt mỏi trên dáng cô gầy gò. Vinh gọi cốcsữa nóng. An ngồi sâu vào lòng ghế nệm ấm mềm, đề nghị:- Kêu cho tôi một chút gì ăn thì hơn. Tôi rất đói.Anh phục vụ mang ra dĩa bánh mì nướng trét bơ, An cầm một miếng ăn vội vàng, bàn taymảnh nổi đường gân xanh hơi run rẩy. Lúc dọn bàn, bỗng anh phục vụ nhìn An, hỏi độtngột:- Cô có từng chơi đàn không?An giật mình:- Tại sao lại hỏi như vậy?Cậu ta giải thích dễ dàng:- Nhìn tay cô thôi. Về khuya, có một ông tới đây kéo violon. Tay ông ta lúc bỏ khôngcũng hay run lên hệt gà con trước gió lạnh ấy.An lơ láo nhìn hướng khác:- Không. Tôi chẳng hiểu biết mấy về nhạc. Dạy ngoại ngữ là công việc thường ngày củatôi.Vinh xen vào chuỗi trao đổi chừng như trở nên nặng nề:- Vợ sắp cưới của tôi ít để ý mấy vụ đàn địch. Cậu thấy không, quan sát giỏi như cậu lắmkhi cũng nhầm.Người phục vụ cười nghi ngờ. Vài khách mới tạt vào quán. Cậu ta bỏ đi.- Hôm nay An cho lớp tan muộn ư?Những ngón tay An ấm dần trong tay Vinh, cô nói:- Tôi nhận thêm giờ dạy ngữ pháp. Hơi bận một chút. Hơi mệt một chút. Nhưng cảm giácđược tràn đầy bởi công việc thật tuyệt.Họ ngồi im tay trong tay, sẻ chia sự tiếp xúc ấm áp dâng lên như vô số cơn sóng tiếp nốigiữa biển chiều xanh thẳm. An uống hớp nước nóng, cười, gương mặt rạng rỡ hẳn lên:- Người đăng ký vào học lớp mới của tôi khá đông. Nếu tôi trẻ hơn, học viên sẽ chẳngmấy tin tưởng vào khả năng truyền đạt của cô giáo.Bỗng tràn ngập trong Vinh niềm thương yêu, nỗi khát khao che chở cho người đối diệnvừa gần gũi vừa bí ẩn kia, người luôn khiến anh ngạc nhiên bởi lúc nào cũng dễ sungsướng chỉ vì được sống, được làm việc. Đã rất khó khăn anh mới thuyết phục An chuyểntừ trạng thái thờ ơ, tự chế nhạo khoảng cách tuổi tác sang việc quen với ý nghĩ cô có thểchạm vào hạnh phúc. An nhìn ra ngoài cửa kính. Mưa đã vãn. Cô bồn chồn. Vinh hỏi:- Có gì vội không?An gật đầu:- Tôi cần ghé qua một cửa hiệu. Tôi có nhờ bán hộ món đồ cũ không dùng nữa.Vinh đề nghị:- Thử ở lại nghe violon. Dạo này nhiều người tới đây chỉ để nghe nhạc của một tay đànrất lạ. Ông ta gần như mù.An lắc đầu, cử chỉ trở nên gấp gáp, gần như hoảng sợ. Vinh dặn với theo:- Đi cẩn thận. Đường trơn và lạnh, An.An co ro đôi vai gầy gò, chừng như không nghe thấy gì cả. Thoáng chốc, cô biến vàođám đông bất tận trên đường. Một mặt trăng to màu da cam hiện giữa bầu trời trống trải.Vinh nhìn lên, bàng hoàng. Có thể chỉ mình anh để tâm màu sắc lạ lùng của cái thiên thểtưởng chừng quen thuộc.o0oTài xế của cửa hiệu Gỗ chạy xe trên đường hơi giật mình khi nghe ông K ngồi thẳng đờphía sau bỗng bảo hình như có trăng. Anh ta ngoái lại nói:- Ông tài thật. Trăng trông như cái đĩa lớn, đỏ ghê gớm.Người trung niên hướng đôi kính dày nặng về phía vùng sáng tĩnh lặng trên cao như mộtcon cá chép thở vào phổi thứ không khí nhuộm ánh sáng huyền ảo, ẩm ướt nhưng nhẹbổng. Đâu xa lắm ngày ông chưa mấp mí trên bờ vực bóng tối. Người vợ trẻ từng là họctrò của ông mới chuyển về. Cô ngồi đọc những quyển sách tiếng nước ngoài cạnh cửa sổ,mái tóc thoang thoảng mùi rau xanh, mùi nấm và cả hương vị biển vì ban nãy cô nấunhững con cá cho bữa ăn chiều. Ông nhấc cây vĩ cầm khỏi hộp gỗ, thay bộ dây mới vàbắt đầu chỉnh âm. Người vợ trẻ rời trang sách lắng nghe, ánh sáng lấp lánh đôi mắt xámtro. Cô khe khẽ xướng âm theo khi ông kéo nhẹ archet trên dây. Đó cũng là thời gian cóngười bạn họa sĩ hay lui tới, ghi lại hình ảnh cô ta với cây violon cũ kỹ ...