Tôi đã nhiều lần đến mộ cổ Cự Thạch Hàng Gòn (ở xã Hàng Gòn, thị xã Long Khánh, Đồng Nai). Ngôi mộ đá được kỹ sư Pháp tên Jean Bouchot phát hiện năm 1927 này có một cỗ quan tài vĩ đại còn nguyên vẹn cùng những trụ đá được chế tác thành cổng mộ đã sụp đổ, nằm la liệt. Mỗi phiến đá như thế nặng đến bốn mươi, năm mươi tấn. Nơi có thể khai thác loại đá này là vùng Phan Rang hoặc Lâm Đồng, cách đó hàng trăm cây số. Đường thủy không có, vậy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chiến binh khổng lồ Chiến binh khổng lồ TRUYỆN NGẮN CỦA LẠI VĂN LONGTôi đã nhiều lần đến mộ cổ Cự Thạch Hàng Gòn (ở xã Hàng Gòn, thị xã Long Khánh,Đồng Nai). Ngôi mộ đá được kỹ sư Pháp tên Jean Bouchot phát hiện năm 1927 này cómột cỗ quan tài vĩ đại còn nguyên vẹn cùng những trụ đá được chế tác thành cổng mộ đãsụp đổ, nằm la liệt. Mỗi phiến đá như thế nặng đến bốn mươi, năm mươi tấn. Nơi có thểkhai thác loại đá này là vùng Phan Rang hoặc Lâm Đồng, cách đó hàng trăm cây số.Đường thủy không có, vậy người xưa dùng cách gì để vận chuyển những khối đá to lớn,nặng nề đó về lập mộ? Suốt tám mươi lăm năm qua, mộ cổ Cự Thạch Hàng Gòn đã đượchàng ngàn nhà khoa học trong, ngoài nước đến nghiên cứu, đều cho rằng đây là quan tàitập thể, chứa tro cốt hỏa táng của nhiều người trong cùng một bộ lạc, bộ tộc. Tôi tin vàoniên đại mộ cổ cỡ hai ngàn năm. Nhưng chưa bao giờ thỏa mãn với giả thuyết đó là “mộtập thể”. Nằm trong ngôi mộ cổ và quan tài đá khổng lồ này là bí ẩn chưa có lời giải...Rồi có một ngày, tôi mang theo chiếc võng dù, chạy xe máy hơn trăm cây số từ Sài Gònxuống Hàng Gòn. Tôi cột võng vào hai thân cây, dựng chiếc xe máy bên cạnh. Nằm đuđưa trên võng, tôi lại say sưa ngắm công trình hai ngàn năm tuổi này. Buổi trưa thanhvắng, lùm cây ven mộ cổ mát rượi, gió hiu hiu ru lá cây xào xạc, tôi nhắm mắt thả hồn vềquá khứ, cố tưởng tượng ra những gì đã diễn ra ở đây hai thiên niên kỷ trước…Đang thiu thiu mơ màng, bỗng nghe tiếng răng rắc, cạch cạch từ phía quan tài đá, tôi bậtngồi dậy nhìn xuống…Trời ơi! không thể tin vào mắt mình! Nắp quan tài là một phiến đáto lớn, nặng hơn 10 tấn đã được một sức mạnh kỳ bí nâng lên rồi hất sang một bên. Từtrong cỗ áo quan vĩ đại đó thò lên một đầu người to khủng khiếp, rồi nửa thân hình trêncũng nhô ra. Khi người khổng lồ đứng thẳng lên, tôi sợ đến mức rủn hết hai chân…Người khổng lồ đã bước ra khỏi cỗ quan tài đá. Ông cao to hơn nhiều so với kich cỡnhững tấm đá đã nhốt ông suốt hàng nghìn năm qua. Ông cao như một tòa nhà hai tầng,hai chân vững chắc như đôi cổ thụ. Da ông ngâm, đầu trụi tóc, trán thấp, mắt xếch, cánhmũi to và đôi môi dày. Tai ông to như tai voi, co giật liên tục như một thiết bị tinh nhạyvới âm thanh xung quanh. Tấm giáp trước ngực ông là bộ da của nguyên con tê giác lớn.Sau lưng cũng có một tấm như thế. Tám chi của hai con tê giác thành những nút buột đểgiáp đeo trên hai vai và bó lại ở phần hông… Đầu của một con tê giác chĩa sừng ra trướcngực ông, còn đầu của con tê giác kia nằm vắt vẻo sau tấm lưng to lớn, gồ ghề như mộtcỗ xe tăng hạng nặng. Ông quấn khố vằn vện. Nguyên cái đầu cọp nhe nanh lủng lẳngtrước hạ bộ. Hai bắp đùi và hai ống chân của ông được quấn giáp da voi. Mỗi bắp tay tolớn bằng cả một vòng ôm tay người với những khối bắp thịt u lên như đá. Tay phải ôngcầm một thanh gươm đen trũi, dài đến sáu mét và có lẽ nó nặng cả tấn. Tay trái ông thủmột tấm khiên tròn cũng bằng loại thép đen trũi, đường kính đến ba mét. Ông di chuyểnvề phía những khối đá lớn bên cạnh huyệt mộ chứa quan tài đá. Hai bàn chân to lớn củaông không có giầy, bước đến đâu đất lún đến đó. Ông đặt khiên và gươm xuống đất, nhẹnhàng đỡ từng trụ đá nặng hàng chục tấn lên. Ông cắm hai cột đá dài độ tám mét xuốngđất, rồi bợ một cây đá dài tương đương đặt lên đầu hai cột đá đã được đẽo lỏm hình yênngựa từ hàng ngàn năm trước. Một cái cổng đá đồ sộ, nặng nề, vững chắc đã hình thành.Ông đứng ngắm và tỏ ra khoan khoái. Trong lúc cúi nhặt khiên và kiếm lên, ông đã nhìnthấy tôi. Tôi đứng cách ông cỡ vài chục mét, muốn bỏ chạy nhưng đôi chân không nhấclên nổi. Ông nhìn tôi trừng trừng, hai tròng mắt to như cái chén ăn cơm đảo qua đảo lạidưới hai vạt lông mày đen mun, xum xuê như cỏ dại… Tôi hít một hơi thật sâu, cố lấy lạibình tĩnh. Sực nhớ trong huyền sử nước ta, vào thời Âu Lạc cũng có một người khổng lồtên là Lý Ông Trọng. Tôi liều mạng hét to lên hỏi:- Ngài có phải là Lý Ông Trọng không?Dường như người khổng lồ hiểu được câu này, ông chậm rãi lắc đầu rồi đưa tay cầmkhiên đập vào ngực mình. Cái mồm to lớn tưởng chừng nuốt trọn một con heo năm sáumươi ký mở ra, một luồng gió phà đến làm tôi cảm nhận được cùng với âm thanh rền rền,lay động cả cỏ cây:- Ar My, Ar My, Ar My…!Tôi chỉ tay về phía ông ta, hét lên thật to:- Ngài là Ar My, chiến binh Ar My phải không?Người khổng lồ gục gật cái đầu đen bóng, vẻ mặt dãn ra khoái trá. Tin chắc ông ta khônghại mình, tôi bình tĩnh trở lại lấy máy ảnh đưa về phía ông bấm máy chục phát:- Tôi khao khát được hiểu ngài, muốn kể về ngài trên báo. Cả thế giới sẽ bàng hoàng điềunày! Ngài cho phép nhé!Tôi cố gào thật to với giọng run rẩy, khàn khàn vì quá căng thẳng, sợ hãi. Người khổng lồđến gần hơn, ông ngồi lên tấm khiên đặt úp dưới đất, hai tay chống thanh gươm nhìn tôi,ánh mắt toát lên nỗi buồn sâu xa. Bất ngờ ông đưa tay phải ra tóm lấy tôi, tôi hoảng víahét toáng lên. Ông đặt ngực t ...