Bên ngoài cổng trường, có một cây si già sum sê xòe tán. Tôi hay đứng đợi Long ở đó. Cậu ấy đang đi bộ ra từ tít phía sân trường. Tôi khẽ nheo mắt, nhưng vẫn không tài nào nhận ra cậu ấy là ai, trong số hai giọt nước kia.Đều dáng cao lớn, mái tóc rẽ ngôi bên hơi xoăn tự nhiên, sống mũi cao hơi hếch, đôi mắt nâu sáng và miệng cười khoe hàm răng trắng bóng. Rồi thói quen không bao giờ cài khuy áo khoác, cả cặp sách màu tím than đeo lệch bên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chờ cậu ở nơi nàyChờ cậu ở nơi nàyBên ngoài cổng trường, có một cây si già sum sê xòe tán. Tôi hay đứng đợiLong ở đó. Cậu ấy đang đi bộ ra từ tít phía sân trường. Tôi khẽ nheo mắt,nhưng vẫn không tài nào nhận ra cậu ấy là ai, trong số hai giọt nước kia.Đều dáng cao lớn, mái tóc rẽ ngôi bên hơi xoăn tự nhiên, sống mũi cao hơihếch, đôi mắt nâu sáng và miệng cười khoe hàm răng trắng bóng. Rồi thóiquen không bao giờ cài khuy áo khoác, cả cặp sách màu tím than đeo lệch bênvai. Tất cả đều như từ một khuôn đúc. Cách cổng trường 3 bước, một ngườinhìn tôi gật đầu và rẽ phải. Người còn lại hớn hở vẫy tay và toét miệng cười,chạy lại phía tôi. Khi ấy tôi mới biết chính xác ai là Long, ai là Lân.Long và Lân là cặp song sinh giống nhau khủng khiếp. Đến bố mẹ họ cũngthường xuyên gọi nhầm. Điểm khác biệt hiếm hoi nằm trong lòng bàn tay phảicủa Long. Đó là một nốt ruồi màu đỏ nổi bật.Tôi không nhìn Long, mà nhìn xuyên ra sau lưng cậu ấy. Lân đang gật đầuvới tôi thay lời chào. Tôi hơi nghiêng mặt, cố giữ hình ảnh cậu ấy trong khuônnhìn, rồi mỉm một nụ cười - đón Long. Trước khi quay người đi với Long, tôicòn cố ngoáy lại, một chút nữa, một chút nữa thôi cũng được...Tôi đúng là đồ ngốc. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi thầm mắngmình. Sao lại có thể bất cẩn như thế chứ!? Tôi thích Lân. Và khi dồn đủ 10thành dũng khí, tôi đã đem trao lá thư tâm huyết mà tôi kỳ cạch viết và xoáhàng tỉ lần, cho Long. Hic.Hôm đó đúng là một ngày sao quả tạ chiếu trên đầu tôi. Tự nhiên, Lân đâm raốm và Long lại hứng chí mò lên thư viện (lại ngồi đúng khu mà Lân vẫn hayngồi). Mà lúc ấy tôi làm sao có thể bảo cậu ấy xòe tay ra cho tôi kiểm tra đượccơ chứ. Khi đó tôi còn đang bận run bắn lên cơ mà.Long nhìn tôi, tươi roi rói Này đi ăn kem đi. Tớ biết một quán kem mới mởnhá. Ngon ngất ngây con gà tây luôn...****Long xúc một thìa kem to tướng bỏ tọt vào miệng, rồi nhắm tịt mắt vào, haivai cố tình run lên bần bật, nhưng mặt thì lộ rõ vẻ khoái trá.- Hì hì, trời lạnh thế này mà lôi cậu đi ăn kem thì có vẻ hơi...hâm nhỉ?- Không đâu, tớ cũng thích đi ăn kem vào mùa đông mà.- Nếu là anh Lân, chắc anh ấy sẽ rủ cậu đi thư viện cơ...- Hả - tôi giật mình, miếng kem trong miệng suýt sặc lên mũi. (Kiểu liên tưởngnày quá nhạy cảm)Long lúc nào cũng rất sôi nổi, miệng liếng thoắng không ngừng. Cậu ấy có thểnói liên tu bất tận với tôi về đủ mọi đề tài. Trong đó, cậu ấy hay nhắc đếnngười anh sinh đôi của mình.- Cậu biết không, anh Lân ít nói ******. Nhưng có cả tỉ cô thích đấy nhá.Long xoè bàn tay phải trước mặt. Giọng cậu ấy bỗng se lại, như đang lẩmbẩm vớichính mình:- Chỉ thêm có cái nốt ruồi. Thế mà thành ra thua kém hẳn.Tôi nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Long, định an ủi đâu có...bla...bla.... Nhưng tôibỗng thấymiệng mình cứng ngắc. Chẳng phải, tôi cũng thích Lân (chứ không phảiLong) hay sao?Lúc phát hiện ra sự nhầm lẫn chết người của mình, tôi sợ không dám thúnhận ngay. Không ngờ, đâm lao phải theo lao. Càng ngày tôi càng thấymình lún sâu vào cái tình thế trớ trêu này. Tôi chẳng tìm được cơ hội nào đểnói rõ sự thật với Long. Chẳng nhẽ, khi cậu ấy cảm thán có cả tỉ cô thíchLân, tôi lại theo đà, đế tiếp luôn ừ, và tớ cũng là một trong số tỉ cô ấy đây.Như vậy thật là kì quái! Tôi sẽ biến thành một đứa dở hơi muôn đời khôngbiết bơi mất :008:.- Cho nên thật vui vì cậu đã chọn tớ, Hương ạ!Trong tích tắc, tôi đờ ra. Long nói câu ấy bằng một vẻ nghiêm túc không thểtả. Tôi thấy xấu hổ kinh khủng với vẻ chân thành của Long. Chẳng biết làmthế nào, tôi đành cúi xuống, múc thìa kem (đã sắp tan thành nước), đưa lênmiệng. Và ngay khi miếng kem còn chưa kịp chạm lưỡi, tôi đã vờ xuýt xoa:- Ui, kem ngon thế! Cậu kiếm được quán này hơi bị đỉnh đấy nhé!Ngoài cửa, một cơn gió mạnh thổi tới, thốc những chiếc lá vàng rụng bên lềđường lên, khiến chúng bị nhấc khỏi mặt đất, xoay tròn và nhảy lóc chóc mộthồi rồi mới chịu nằm yên xuống. Tôi múc nốt thìa (nước) kem cuối cùng trongcốc. Nói gì thì nói, trong một ngày cuối đông tê tê lạnh thế này, được ăn kemvẫn thích hơn việc ngồi lì trong thư viện cắm cúi đọc sách.Tôi đứng dưới gốc cây si chờ Long cùng về. Khi mới làm quen, tôi cũng chọnchỗ này. Tớ rất mến cậu. Tớ sẽ đợi dưới gốc cây si già trước cổng trường lúctan học. Nếu cậu đồng ý kết bạn, cậu sẽ ra đó nhé? Từ lần đó, cây si trởthành điểm hẹn quen thuộc sau mỗi giờ tan học.Khi Long đến gần, tôi mỉm cười:- Sao cậu lâu thế? Đi thôi!Long hơi chững lại, rồi cậu ấy à lên:- Cậu đang chờ Long à? Nó đang bận chút việc với đội bóng rổ, chắc tí nữamới về được. Tôi là Lân.Ôi, lại nhận nhầm người rồi. Tôi làm sao thế nhỉ? Trước mặt tôi là Lân,người trongmộng, điểm (lẽ ra) phải đến của bức thư! Tôi cảm thấy toàn thân đang nóngran cảlên. Mọi vật xung quanh như bị đẩy lùi về phía sau, chỉ còn lại nụ cười củaLân cứ lấploá trước mặt. Nhưng, đầu óc tôi bỗng trở nên trốn ...