Mưa, từng hạt mưa vẫn lặng lẽ rơi quanh nó. Đây không phải là lần đầu tiên từng bước chân của nó thấm đẫm nước mưa mà có lẽ đã nhiều lần, à mà không, phải là rất nhiều lần. 3 năm, một khoảng thời gian không dài, nhưng cũng không phải là ngắn khi đếm những cơn mưa mà nó đã đi trong khoảng thời gian ấy.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chờ Đợi ... Mưa Chờ Đợi ... Mưa ...Mưa, từng hạt mưa vẫn lặng lẽ rơi quanh nó. Đây không phải là lần đầutiên từng bước chân của nó thấm đẫm nước mưa mà có lẽ đã nhiều lần,à mà không, phải là rất nhiều lần. 3 năm, một khoảng thời gian khôngdài, nhưng cũng không phải là ngắn khi đếm những cơn mưa mà nó đãđi trong khoảng thời gian ấy. Nó chợt rẽ vào một ngôi nhà có mái hiên,và khẽ lôi điện thoại ra trên bàn tay đã ướt đẫm………………….Nó gặp người đó trong một buổi chiều mưa tại bến xe buýt. Hôm ấymưa to lắm, nhưng hồi ấy nó vẫn còn dùng ô, nên mưa to vậy mà gầnnhư nó vẫn khô ráo. Nhưng người đó thì khác, một mình đứng trongcơn mưa hè bất chợt mặc cho từng giọt nước lạnh lùng lăn trên má. Nóivậy thôi chứ thực ra là người ấy đứng trong 1 cái hiên, nhưng mưa toquá, nước cứ như bay ngang nên đứng trong cái hiên bé tẹo ấy cũngnhư không. Thoáng nhìn người ấy, nó có một cảm giác thật lạ, một cảmgiác gì đó thôi thúc nó lại gần và đứng bên cạnh. Chiếc ô của nó có vẻkhông đủ chỗ cho cả 2 người, thế nên nó đã nghiêng ô sang phía ngườiấy, để mặc một bên người nó cũng bị ướt. Cô gái khẽ nhìn về phía nó,và... mỉm cười...Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã 3 năm kể từ giây phút nóbiết trái tim mình đã có chủ, nhưng cũng từng ấy năm, trái tim có chủcủa nó đã bao lần rỉ máu. Mấy hôm sau đi học, nó bất chợt nhận ratrong lớp cũng có một bạn gái rất giống người đừng ở bến xe hôm nọ.Nhìn thấy người ấy, tự nhiên tim nó đập liên hồi…Linh, tên cô gái ấy, té ra lại lại 1 người bạn cùng lớp với nó. Nhưng tấtnhiên là lớp mới, nó vừa mới chuyển đến lớp của Linh được mấy ngày.Có lẽ hôm mưa ấy Linh cũng có mặt ở buổi tập trung nhưng nó khôngđể ý. Đó là một cuộc gặp gỡ định mệnh để nó gặp Linh, và nó biết nó đãthích cô gái trong mưa ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.Linh cũng đã nhận ra nó, và một nụ cười nhẹ nhàng hút hồn nó hômtrước sau thoáng ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt Linh. Linh chỉcười với nó, sau đó lại vui vẻ nói chuyện với đám bạn xung quanh. Tựnhiên nó cảm thấy chút gì đó hụt hẫng, và một thoáng buồn khi Linhkhông nói gì với nó. Nhưng nó tự an ủi mình rằng: Có lẽ Linh ngại nóivới nó khi đang nói chuyện với đám bạn cũng nên”. Chiều hôm ấy đi về,từ xa nó đã thấy dáng vẻ mảnh khảnh của Linh ở bến xe buýt. Nó đi mànhư chạy về phía bến xe với hy vọng thật lớn lao: Linh sẽ bắt chuyệnvới nó.- Chuyện hôm trước cảm ơn bạn nhé, trời mưa bất ngờ quá mà mình lạikhông mang ô nên…- Ừ không có gì đâu, bạn bè nên giúp nhau mà – Nó vội đáp.Linh lại nhìn nó và mỉm cười. Bối rối, nó đơ người ra một lúc rồi cúigằm mặt xuống đất. Nụ cười ấy hút hồn nó mất, trước nó thấy mọi thứnhòa đi, tim nó đập dồn dập.- Thôi t về đây, xe đến rồi, chào c nhé.Nó ngẩng lên thì chỉ kịp nhìn theo bóng Linh lẫn vào đoàn người lên xe,tiếc hùi hụi...Lần nói chuyện đầu tiên đã diễn ra như thế. Ở lớp, nó ngồi cách Linh 2bàn, tuy xa nhưng đổi lại được một góc nhìn thật hoàn hảo. Nó pháthiện ra điều này từ những ngày đầu tiên đi học, căn bản người đầu tiênnó quen ở lớp học mới là Linh, nên lúc nào cũng có chút để ý. Gọi là cóchút để ý vậy thôi chứ thực ra thì khác. Ngoài là người bạn quen nó đầutiên, Linh còn là một người đặc biệt với nó nữa. Vậy nên trong giờ thỉnhthoảng nó vẫn hay ngồi cười 1 mình mà lũ bạn xung quanh chả hiểusao. Lúc đó có lẽ nó đang ngắm Linh, và phát hiện ra Linh đang lườmđứa bạn với vẻ mặt rất buồn cười chăng?Kể từ lần gặp nhau đầu tiên, mặc dù hay gặp nhau ở bến xe bus nhưngnó vẫn chưa tìm được cơ hội nào để ra bắt chuyện với Linh. Phần vì nóngại, nhưng thật sự là trước mặt Linh nó bối rối tới mức không nóiđược gì cả. Nó cũng đi tuyến xe giống Linh, nhưng chưa bao giờ nó đicùng xe với Linh cả, bao giờ Linh cũng lên xe trước, còn nó thì chờ đi xesau. Kể cũng lạ, một thằng con trai mà cứ rụt rè như nó thì bao giờ mớikhá được. Nó biết thế, nó cũng tự nhủ thế nhưng nhìn thấy Linh đứngvới đám bạn ở bến là nó lại không dám lại gần, chỉ đứng từ xa....Ngày... tháng... năm...Mới đó mà đã gần 1 năm. Nó có cảm tưởng là Linh không thích nó.Chán. Nó chợt nhớ lại mấy lần nó lấy hết can đảm lên cùng xe với Linh.Và những lúc đứng bên cạnh Linh, nó cứ nói liên hồi để che giấu cảmgiác hồi hộp, bối rối chỉ chực làm nó muốn độn thổ. Có lẽ vì thế mà Linhkhông thích nó chăng? Nó cảm thấy mình thật vô dụng. Một năm rồi,nó tự hỏi nó đã làm được gì để Linh chú ý? Không gì cả. À mà cũng cóđấy, một màn khao kẹo thật là ngu ngốc, một món quà giáng sinh bímật, hay là những buổi chiều ngẫu nhiên” bắt gặp? Nó thật chẳng thểhiểu nổi tại sao nó, một đứa năng nổ hòa đồng với bạn bè, một đứa họckhông đến nỗi kém nếu chẳng nói là cũng giỏi đi, lại không thể tạo ấntượng gì đặc biệt với một cô bạn trong lớp khi mà ngày nào cũng cốgắng? Có lẽ nó nên thử lại thêm một, à, một số lần nữa…Ngày... tháng... năm...Mưa, nó thích mưa lắm, nhưng phải là mưa to cơ, mưa to, đi đường mớisạch sẽ, và mới có thể tắm mưa được. Hôm ấy ở bến xe, nó – lại như mộ ...