LƯỚI TÌNH (chương 2) Choàng tỉnh khỏi bóng đêm u ám, tôi nhớ lại gương mặt quyến rũ của em vừa hiện ra trong giấc mơ.Tôi vớ trên phía đầu giường một điếu thuốc, không bật đèn, đầu thuốc lập lòe trong đêm, 25 năm sống, giờ đây đột nhiên tôi mất hẳn tự tin.Cũng là lần đầu tôi tin cuộc đời này tồn tại hồ ly tinh, chẳng nhẽ tôi đã bị đứa con gái đó làm mê muội tâm trí?Hay là tôi nên đến trao 4000 tệ cho em, mượn lí do này để lại được gặp em....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cho Em một Điếu Thuốc - phần 2Cho Em một Điếu Thuốc - phần 2LƯỚI TÌNH (chương 2)Choàng tỉnh khỏi bóng đêm u ám, tôi nhớ lại gương mặt quyến rũ củaem vừa hiện ra trong giấc mơ.Tôi vớ trên phía đầu giường một điếu thuốc, không bật đèn, đầu thuốclập lòe trong đêm, 25 năm sống, giờ đây đột nhiên tôi mất hẳn tự tin.Cũng là lần đầu tôi tin cuộc đời này tồn tại hồ ly tinh, chẳng nhẽ tôi đãbị đứa con gái đó làm mê muội tâm trí?Hay là tôi nên đến trao 4000 tệ cho em, mượn lí do này để lại được gặpem.Đã bốn ngày trôi qua, tôi không hề liên lạc, cho dù tôi đã thầm nhẩm sốđiện của em rất nhiều lần.Có tàn thuốc rơi xuống mặt, tôi ngước nhìn đồng hồ, nửa đêm, 12 giờrưỡi.15 phút sau đó, tôi lao như bay trên đại lộ vòng 3.Tại sao tôi lại ở một nơi cách xa cái hộp đêm kia đến thế?Đại lộ trống không ngốn của tôi 20 phút.Không thấy ở sân khấu, không thấy cạnh quầy bar, tầng trên tầng dướicũng đã lộn lại hai vòng, vẫn không thấy.Đâu,người ở đâu?Chẳng nhẽ vì tôi nên bốc hơi rồi?“Có thuốc không? Cho em xin điếu thuốc”Quay đầu lại!KHÔNG PHẢI!Đó là một khuôn mặt mị tục, viền mắt kẻ đen, mí mắt cắm đôi lông màygiả dài, mái tóc vàng khè rơi lõa xõa, trông giống……giống một con Sưtử cái.Tôi đưa cho Sư tử cái một điếu thuốc, giả bộ hỏi bâng quơ: “Này, cái emgì, cái em có vòng eo thon nhỏ ấy, tên gì …….Diệp Tử nhỉ!”“Diệp tử? Nó á? Tìm nó làm gì?” Sư tử vàng quắc mắt nhìn tôi, phì ramột làn khói.“Không có gì, mấy đứa bạn anh muốn gọi cô em ấy”“Gọi em là được rồi, em thì khác à?”“À không, bạn anh nó kêu đích danh em này, sao vậy? Em ấy đi kháchrồi? Ngồi phòng bao rồi?”“Ngồi gì mà ngồi, đang nằm ở phòng bệnh viện ấy.”“Hả…….? Cô nói cái gì?”“Em nói là bệnh việnnnn, đại ca, trợn mắt lên thế làm gì? Trợn thế mắtcó to bằng em? Muốn biết à? Thì trả cho em vé vào cửa đêm nay.Có một giao đãi thế này, trong những hộp đêm nổi không có hàng “đóngcọc”, cũng không có má mì, hàng ngày các nàng vào đây đều phải muavé cửa, dụng ý như một cách nâng cao giá trị của gái đẹp, vì em khônglấp lánh trong đám đông là không có khách, là phải tự rút tiền trả hàngtrăm tệ tiền vé cửa.“Cô quá lắm đấy!” Nói thế nhưng tôi vẫn rút một tờ tiền nhét cho ả.“Còn phải mời em uống một chén!”Lại thêm một tờ.“Con bé nằm viện rồi, việc xảy ra đêm qua, đau ruột thừa cấp tính”“Có sao không?”“Không sao lắm”“Bệnh viện nào?”“Ấy, phải lòng chị em tớ rồi à? Trông “còm” thế này……chậc……thôi,khỏi giỡn anh nữa, mai anh gọi cho em nhé, em đưa anh đi, đằng nàotrưa mai em cũng phải mang cơm vào cho nó.”Từ đôi môi tô son đỏ tuôn ra một dãy số, nói xong, ả gái **** vẩy môngbỏ đi.Được hai bước thì quay lại, kề má tôi một nụ hôn gió, “ Em cầm luônbao thuốc nhé, cưng!”Buổi chiều lúc ăn cơm ở lầu dưới cơ quan, tôi bảo họ đóng hộp riêngmột xuất canh gà.Đứa phục vụ bé tẹo mặt chi chít tàn nhang lem lém nhìn tôi hỏi: “Đóngthế nào ạ?”“Thế nào nữa!Mày cho anh cả cái nồi, chiều anh đem trả nhà hàng”Hai đồng nghiệp đi cùng tôi tỏ vẻ tò mò, hỏi tôi mang canh gà đi đâu, tôicười bảo: “Tớ vào thăm dì hai bệnh đang nằm viện”Tôi vác nồi canh gà cho “dì hai” đi đón Sư tử vàng.Sư tử vàng hình như chưa rửa mặt, chắc đêm qua bận bịu lắm.Vừa lên xe ả đã ngửi thấy mùi canh ga thơm ngọt.“Ối, Đẹp trai, anh mang gì theo thế?”“Nước canh gà thơm nức thế kia cô không ngửi thấy sao?”“Chết thôi……Người ta đi thăm bệnh mang hoa tươi, anh mang canh gà,vô duyên phết nhỉ!”“Canh gà ăn được, hoa có ăn được không?”“Ăn cái c…,bị mổ ruột thừa cái con mẹ nó ra rồi, chả nuốt gì vào bụngđược đâu.”“Chẳng phải cô cũng mang cơm đấy thôi? Con gái con đứa,hở mồm ra lànói bậy”“ĐM nhà anh, nhãi ranh……Em không mang cơm thì mang gì, nó ănđược hay không là việc của nó, em cũng chỉ quan tâm được đến thế. Ê,anh làm cái gì?“Làm cái gì là làm cái gì?”“Ngu thế, em hỏi anh làm nghề gì?“Trung Quan Thôn,làm về máy tính”“Công nghệ cao cơ đấy,chẹp chẹp……để ý đến Diệp Tử rồi hả? Anh cóbao nhiêu trăm nghìn?”“Tôi tên Lý Trăm Triệu, không phải Lý Trăm Nghìn.“Anh hơi hão đấy!”…“Này, tên em là gì?” Tôi nhìn cô ta qua kính chiếu hậu, chả lẽ lại gọingười ta là Sư tử vàng?“Anh gọi em Tiểu Ngọc là được rồi!”Tiểu Ngọc? Tên cũng thắm vị lắm, chỉ có điều dùng trên một đứa lấc cấcthế này thật uổng. Nhưng điếm thì có tên thật bao giờ. Chẳng phải cócâu đối thế này sao: Tên giả họ giả địa chỉ giả, lừa người lừa tiền lừatình cảmMùi thuốc tẩy trùng sộc lên mũi, khi chúng tôi đến nơi em vẫn chưa thứcgiấc. Sư tử vàng Tiểu Ngọc vừa đặt cặp lồng cơm xuống đã chạy vàonhà vệ sinh.Tôi ngồi xuống cái table- de-nuit kê phía đầu giường, ga giường trắngtinh làm nền cho gương mặt trắng xanh của em, người con gái trong mơcủa tôi.Tôi không kìm nổi, đưa tay vuốt nhẹ lên tóc em.Em từ từ hé mắt, nhìn tôi thật lâu, cái nhìn như thể chẳng hề quen biết,r ...