Khi chúng tôi đang học lớp 11 thì cả trường đã nhốn nháo chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp phổ thông. Sau đó là thi vào đại học, chúng tôi ra sức học đêm ngày. Thi vào đại học đối với chúng tôi không quan trọng bằng kỳ thi tốt nghiệp phổ thông. Nó giống như một thắt gúc cuối cùng để đánh giá sự trưởng thành của bọn hoc trò chúng tôi, đây là thời điểm của những năm 84-85. Lúc đó tôi chơi với hai cô bạn thân Liên và Thảo. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cho Em Quên Tuổi Mộng Cho Em Quên Tuổi MộngKhi chúng tôi đang học lớp 11 thì cả trường đã nhốn nháo chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệpphổ thông. Sau đó là thi vào đại học, chúng tôi ra sức học đêm ngày. Thi vào đại học đốivới chúng tôi không quan trọng bằng kỳ thi tốt nghiệp phổ thông. Nó giống như một thắtgúc cuối cùng để đánh giá sự trưởng thành của bọn hoc trò chúng tôi, đây là thời điểmcủa những năm 84-85.Lúc đó tôi chơi với hai cô bạn thân Liên và Thảo. Đó là 2 cô bé xinh đẹp nhất lớp. Liêngốc Huế nhu mì nết na, một vẻ đẹp rất cao sang đài các. Tánh Liên kín đáo và duyêndáng trong từng cử chỉ, lời nói. Với Liên mọi thứ phải chừng mực đủ đầy. Liên cứ nhưchị cả của chúng tôi ấy. Bọn con trai trong trường rất nể sợ Liên. Chẳng có đứa nào dámlé phé. Liên là trưởng lớp, mọi việc vào tay Liên được sắp đặt đâu vào đấy gọn ghẽ. Liênhọc giỏi lại khiêm nhường, thầy cô giáo và bạn bè đều quý mến Liên, đồng thời cũngkiêng dè nể sợ. Cô giống như một hòn đá thần bí, xa cách, hoàn hảo. Tôi chưa từng biếtcó anh con trai nào dám tỏ tình với Liên.Thảo thuộc gia đình gốc Bắc di cư, đẹp rạng rỡ, đa tình. Với ai Thảo cũng ngọt ngào dadiết. Cô mà mở miệng nói toàn những lời hoa mỹ, khách sáo khiến ai cũng đắm say ngơngẩn. Tất cả bọn con trai trong lớp đều có tình với Thảo. Nhưng riêng tôi thì tôi biết, bềngoài trông Thảo vậy thôi, bên trong lại là một bà chúa lạnh lùng kiêu hãnh. Lúc nào côcũng tạo cho mình một nguyên tắc bất thành văn. Chiếu theo cá tính và ngày sinh nhậtchúng tôi sắp xếp ngôi thứ. Liên là đại tỷ, Thảo là nhị tỷ còn tôi là bé út. Hai chị cưngchìu tôi đồng thời cũng hạch sách tôi mọi thứ, ăn hiếp tôi cũng có. Tôi rất vui theo sự sắpxếp của hai bà chị bất đắc dĩ đó. Trong mắt hai chị, tôi chỉ là con bé lóc chóc hỉ mũi cònchưa sạch mà!Nhà họ giàu có hơn nhà tôi, lại là dân sống Sài Gòn lâu năm, tôi được hai chị ấp ủ bảobọc ai dám ăn hiếp tôi?Có món gì ngon, thứ gì đẹp họ dành phần cho tôi. Tôi lóc chóc với ai kia chứ với hai chịthì tôi cũng biết nịnh ra trò. Tôi thường xuyên làm nũng với hai chị, tôi đang có cả thếgian trong tay mà. Gia đình 3 đứa chúng tôi bàn nhau, thuê thầy giáo về dạy kèm chochúng tôi. Thầy giáo được mời là một anh chàng sinh viên trẻ măng, thầy đang học nămthứ tư của đại học sư phạm. Giáo Nam chỉ hơn chúng tôi chừng 5-6 tuổi chứ bao nhiêu.Bữa đầu tiên ra mắt học trò thầy bẽn lẽn như con gái... Suốt buổi học thầy không dámnhìn thẳng mặt chúng tôi. Gần hết giờ học tôi bưng mời thầy ly trà đá, thầy cứ cúi gầmmặt xuống trang vở...- Cám ơn các cô !- Hả? - Tôi nhìn các chị ngơ ngác - Thầy vừa nói gì vậy?- Ô không ! Chết thật, ý tôi nói là cảm ơn... các em !Hahaha... Ba đứa chúng tôi cùng bật cười, thầy luýnh quýnh làm trà sóng sánh ra cả áo...Khi thầy đi về rồi, Liên trách chúng tôi :- Hai đứa không được ăn hiếp thầy nghe chưa? Không thôi thầy giận không thèm dạychúng ta nữa đó.Thảo cong môi cãi lại:- Ai ăn hiếp thầy khi nào... đâu! Mặt mũi thầy đĩnh đạc khôi ngô ghê há! Giọng thầy nghehơi kỳ kỳ phải không? Nghe như giọng Huế nhưng sao cứ trọ trẹ.Tôi lau chau kể :- Nghe mẹ em nói thầy gốc Quảng Trị, ở dưới làng. Chả là mẹ mời thầy là do một ngườiquen giới thiệu mà.Chị Liên lên lớp:- Thầy điềm đạm như rứa, chắc là chững chạc đường hoàng, tụi mình cố gắng đừng làmrộn thầy nghe! Nhất là nhỏ Mưa đó, miệng cứ líu lo, khi nãy em làm thầy bối rối đó.- Em à? líu lo hồi nào... ?em chỉ bưng nước mời thầy thôi mà.Chị Thảo lại tiếp- Sao thầy nhát quá chừng đi! Cả buổi cũng không dám nhìn chị em mình. Lần tới phảihỏi xem thầy đã có vợ chưa? Thảo nghe nói ở dưới quê mấy anh con trai lấy vợ sớm lắm.Chị Liên gạt ngang:-Thôi phiền nờ, cấm có bép xép hỉ ? Mi mà hỏi tới hỏi lui thầy ngượng chết, mượnđó!Cchỉ học thôi nghe chưa, hỏng.Giáo Nam lúc nào cũng đúng giờ, ăn vận chỉnh tề cho ra vẻ ông giáo ấy mà. Có bữa trờinóng quá, tôi vặn quạt máy chạy phành phạch hết tốc độ. Vậy mà thầy cứ nhễ nhại mồhôi trông thật tội, lúc nào thầy cũng mặc hai lớp, áo sơ mi ở ngoài, áo thun lót ở trong.Trời Sài Gòn nóng bức mà thầy ăn mặc kiểu này không ngộp chết mới lạ. Mỗi tuần thầyđến nhà tôi dạy chúng tôi 3 buổi. Thỉnh thoảng mẹ có nấu chè đãi thầy. Thầy ăn uống nhỏnhẻ, khiêm tốn.Gương mặt của thầy theo quan điểm của tôi lúc đó, cũng thuộc loại điển trai, sáng sủamỗi tội hơi góc cạnh quê mùa. Người thầy cao, ốm có phần xanh xao. Tôi đặc biệt chú ýđến đôi mắt của thầy, rất sáng. Thỉnh thoảng tôi vẫn ngắm thầy, thầy biết chứ nên cứ trốnánh mắt của tôi. Một bữa tôi buột miệng hỏi :- Em nghe nói thầy ở dưới quê, sao da thầy trắng vậy? Trắng gần bằng da em luôn nè.Thầy ngượng ngùng quay đi nhìn mông ra ngoài cửa sổ, nơi có những vạt nắng chiềuxiên xiên tan loãng, trên chậu Cúc vàng hoe.- Chậu Cúc vàng đẹp quá! Bé Mưa hỉ.- Ơ... ! người ta hỏi thầy sao da trắng, thầy lại ngắm cúc vàng.Thầy cố giấu nụ cười nơi khóe miệng:- Tại hồi nhỏ thầy vốn yếu đuối, ba mạ thương không cho làm ruộng ...