Thông tin tài liệu:
Tôi hiểu rằng đã đến lúc tôi sống với con người của chính mình. Đã ba năm trôi qua nhưng vết thương kia vẫn làm tôi đau nhói mỗi khi nghĩ đến... Khẽ đặt một bó hoa hồng trắng lên mộ Minh – tim tôi như thắt lại. Đã ba năm rồi… kể từ cái ngày kinh hoàng ấy. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến đây bởi lúc này tôi không thể nào phủ nhận được nữa, tôi không thể cứ mãi trốn tránh....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cho kí ức giấc ngủ yên bìnhCho kí ức giấc ngủ yên bìnhTôi hiểu rằng đã đến lúc tôi sống với con người của chính mình. Đã ba nămtrôi qua nhưng vết thương kia vẫn làm tôi đau nhói mỗi khi nghĩ đến...Khẽ đặt một bó hoa hồng trắng lên mộ Minh – tim tôi như thắt lại. Đã ba nămrồi… kể từ cái ngày kinh hoàng ấy. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến đây bởi lúcnày tôi không thể nào phủ nhận được nữa, tôi không thể cứ mãi trốn tránh. Trờiđang mưa. Những cơn mưa phùn nhè nhẹ của ngày đầu xuân mát mẻ cứ khẽ rơitrên cành lộc non. Những hạt mưa long lanh đọng lại trên từng chiếc lá, trên từngcánh hoa trong bó hồng tôi mới vừa đặt xuống. Một Valentine nữa lại về. Hụthẫng. Đau đớn. Valentine không có Minh bên cạnh.Tất cả đã kết thúc. Mưa cứ rơi mỗi lúc một nhiều hơn. Tôi không còn có thể phânbiệt đâu là mưa, đâu là những giọt nước mắt đang tuôn rơi trên gò má, đâu lànhững giọt lệ đang lưng tròng nơi khóe mi. Tôi ngã sụp xuống, khẽ gọi tên Minhtrong tiếng nấc nghẹn ngào…***Kí ức quay trở về từ một ngày nắng đẹp. Hôm ấy cô giáo bước vào lớp, theo sau làmột cậu học sinh lạ hoắc. Cậu ta cao khoảng trên 1m80, rất điển trai. Tương laicũng sẽ là một hotboy gây náo loạn khối 11 này cho mà xem - tôi nghĩ thầm, khẽlắc đầu, nhưng trước tiên là các “cô nương” lớp tôi cái đã. Cô giới thiệu với cả lớp:_ Lớp ta có thêm một thành viên mới. Bạn tên là Đoàn Gia Minh, bạn ấy mớichuyển từ TP Hồ Chí Minh về. Cô mong cả lớp mình sẽ giúp đỡ bạn nhiều hơn.Cả lớp tôi có vẻ rất háo hức với tin này nên đều đồng loạt vỗ tay tán thưởng, chàođón người bạn mới. Nhưng trừ tôi ra, bởi lẽ tôi đang mải mê với các con số trongbài tập toán của mình. Chợt bên tai vang lên một giọng nói khiến tôi giật mìnhsửng sốt:_ Thưa tiểu thư, tôi có thể ngồi cạnh bạn không? - Minh nháy mắt, mỉm cười tinhnghịch._ Tôi... tôi à? – Tôi ngỡ ngàng hỏi lại, lần đầu tiên có cảm giác xao xuyến trước nụcười của một người bạn khác phái._ Vâng là bạn. Có được không?_ Vâng. Cậu vào đi - Nói rồi tôi rời khỏi chỗ cho “cậu bạn mới quen” bước vô.Tôi cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Tôi ngồi xuống im lặng và chẳng nóigì. Tới lúc này tôi mới biết là 34 con người cùng 68 con mắt đang hướng về tôi. Cónhững ánh mắt khó hiểu, cũng có những ánh mắt ghen tị, nhưng tóm lại mọi ngườiđều không hiểu tại sao một “hotboy” như thế lại chọn ngồi cạnh tôi - một con békhá trầm lặng, mờ nhạt trong lớp, mặc dù tôi là một lớp phó học tập. Ngay chínhtôi cũng chẳng hiểu kia mà.Những ngày sau đó, mọi chuyện cũng không có gì tiến triển tốt đẹp hơn. Chúng tôivẫn không nói chuyện với nhau ngoại trừ những câu xã giao bình thường. Khôngphải tôi là đứa con gái kiêu kì gì nhưng tính tôi khá nhút nhát, nên cũng vì thế từ béđến lớn tôi có rất ít bạn. Mọi chuyện chỉ thực sự bắt đầu khi cậu ấy bắt gặp tôi ngồikhóc một mình trên sân thượng của trường. Thực ra rất ít người lên sân thượng củatrường nên càng không ai biết nơi tôi vẫn thường ngồi mỗi khi buồn. Vì thế ngàyhôm ấy tôi đã khóc nức nở như một đứa trẻ mà không để ý gì đến mọi thứ xungquanh._ Đừng khóc nữa. Cậu có cần dùng khăn giấy không?Tôi hoảng hốt nhìn lên. Lại là Minh. Tôi đứng lên, vội chạy đi để che giấu gươngmặt đang đẫm nước. Nhưng không kịp nữa. Minh đã ngăn tôi lại._ Cậu cứ khóc đi nếu cậu muốn, đừng cố kìm nén cảm xúc của mình. Điều đó khóchịu lắm. Tớ sẽ đợi cậu tại lớp học. Tớ sẽ không tha đâu nếu cậu có ý định “bùnghọc”.Khẽ lau những giọt nước mắt đang còn đọng trên gương mặt tôi, Minh quay lưngbước đi. Lần đầu tiên có một người đã nhìn thấy tôi khóc. Tôi quay lại lớp học.Mọi người vẫn không biết chuyện gì, ngoại trừ Minh. Nhưng cậu ấy vẫn cười nóivui vẻ với mọi người và trao cho tôi những cái nhìn đầy ẩn ý. Tôi mỉm cười đáp lạivà chẳng nói thêm điều gì…Sau ngày hôm ấy tôi với Minh bắt đầu nói chuyện thân mật hơn. Nhưng mọichuyện càng lúc càng khiến tôi bất ngờ. Thì ra mẹ tôi và mẹ Minh là hai người bạnrất thân. Điều này cả tôi và Minh đều chỉ biết khi “bị” hai người mẹ bắt đi gặpnhau.Lại là trò “ghép đôi” của những người lớn đây mà, tôi còn lạ gì nữa đâu. Tôi vàMinh đều ngỡ ngàng rồi bật cười khi biết “đối phương” mình gặp là ai. Càng lúctôi càng nhận ra một điều mà tôi luôn phủ nhận: Tôi thích Minh. Nụ cười, ánh mắt,cử chỉ… của Minh đã làm xao xuyến trái tim tôi. Nhưng tôi đã chôn giấu điều ấytận sâu nơi trái tim bởi những mặc cảm tự ti. Một cô gái tầm thường như tôi thì làmsao xứng với Minh, cậu bạn mà tôi cho là hot boy của khối 11. Cứ như thế tìnhcảm trong tôi lớn dần lên.Cho đến một ngày. Hôm ấy, cả bố với mẹ tôi đều có những chuyến công tác dàingày. Từ bé, tôi đã quá quen với những chuyến công tác, những cuộc họp đột xuấtcủa cả bố và mẹ. Nên vì thế việc tôi - một đứa con gái chính gốc, ở nhà một mìnhcó thể xem là “chuyện thường ngày ở huyện”.Thực ra ngày hôm ấy tôi không được khỏe nhưng vì không muốn làm lỡ chuyệnquan trọng của mẹ nên tôi đã chẳng ...