Chờ Nhau Một Lần
Số trang: 122
Loại file: pdf
Dung lượng: 662.55 KB
Lượt xem: 10
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Vũ không sao quên được cái ngày đầu tiên anh gặp Nguyệt Vy khi cô chính thức bước chân vào sống trong căn nhà này. Dù chuyện đó đã xa cách đây đã ba năm. Bao nhiêu ngày đã trôi qua, bao nhiêu biến cố đã xảy đến, nhưng những hình ảnh hôm ấy lại hiện ra như mới hôm qua. Đó mà một buổi chiều cuối năm ảm đạm. Mùa đông năm ấy thật lạnh, cơn mưa cuối mùa đã kéo thật dài. Vũ đang học bài, cánh cửa phòng khách bật mở. Ba anh bước vào, người thoáng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chờ Nhau Một Lầnvietmessenger.com Dạ Thủy Chờ Nhau Một Lần Chương 1Vũ không sao quên được cái ngày đầu tiên anh gặp Nguyệt Vy khi cô chính thức bước chân vàosống trong căn nhà này. Dù chuyện đó đã xa cách đây đã ba năm. Bao nhiêu ngày đã trôi qua,bao nhiêu biến cố đã xảy đến, nhưng những hình ảnh hôm ấy lại hiện ra như mới hôm qua.Đó mà một buổi chiều cuối năm ảm đạm. Mùa đông năm ấy thật lạnh, cơn mưa cuối mùa đã kéothật dài. Vũ đang học bài, cánh cửa phòng khách bật mở. Ba anh bước vào, người thoáng rùngmình vì những hạt mưa còn bám đầy người. Bên cạnh ông là một cô gái nhỏ nhắn đứng co rotrong chiếc áo lạnh rộng thùng thình, đôi môi tím ngắt mím chặt, chiếc mũi nhỏ phập phồng,khuông mặt thon thả... Điều đập vào mắt Vũ và gây ấn tượng cho anh mạnh nhất là đôi mắt củacô gái nhỏ, đôi mắt tròn đen mở to như ngạc nhiên với sự việc chung quanh, đôi mắt như dấuhỏi lớn với người đối diện.Vũ nghe tiếng ba anh trầm trầm cất giọng:- Lại đây ngồi cho ấm... con gái.Cô gái vẫn rụt rè và bối rối, cho đến khi ông An nắm bàn tay nhỏ bé, lạnh ngắt của cô kéo đi, cômới bước theo ông ngập ngừng. Khép nép ngồi ghé xuống chiếc nệm salon to lớn, trông cô nhưcon mèo ốm o đang tìm cách chạy trốn sự săn đuổi.Vẫn tiếng ông An:- Vũ à! Ba giới thiệu với con. Đây là cháu Nguyệt Vy, con gái của bác Đông, bạn thân của ba...- Thưa!... bác Đông đang sống ở Lâm Đồng phải không ạ?- Đúng rồi, thế này vũ à...Nhưng ông im lặng khi từ cầu thang có tiếng bước chân gõ lộp cộp vang lên. Hai cha con cùngngước mắt nhìn, bà Nga, mẹ của Vũ đang bước xuống, tiến đến gần chỗ của ông An đang ngồi,bà lên tiếng hỏi nhẹ nhàng:- Ông mới về đấy à?- Bà ngồi xuống đây, tôi có việc cần nói...Bà ngồi đối diện với ông, đưa mắt nhìn cô gái nhỏ, bà mỉm cười dịu dàng:- Đây là con gái anh Đông phải không mình?- Đúng rồi! Tôi có nói sơ qua với mình trong điện thoại rồi đóBà với tay qua nắm nhẹ bàn tay cô gái đang gác trên thành ghế, nhẹ nhàng vỗ về:- Cháu có mệt vì chuyến đi dài không? Hay là bác đưa cháu về phòng nghỉ sớm nhé!Ông An gật đầu đồng tình:- Phải đó, cháu nên nghỉ sớm đi. Sau một giấc ngủ cháu sẽ khỏe hơn đấy.Bà Nga tiếp lời:- Bác đã chuẩn bị cho cháu một căn phòng trên lầu, bây giờ cháu cứ việc an tâm ở đây, mọi việcngày mai sẽ bàn tiếp cháu nhé ! Nào, đi theo bác.Từ lúc bước chân vào nhà đến giờ, Vũ mới nghe cô bé lên tiếng, giọng lí nhí:- Cháu xin cám ơn hai bác...- Được rồi, được rồi... cháu theo bác gái đi nghỉ đi.Chỉ một lát sau bà Nga đã bước xuống. Thở dài thật nhẹ, bà ngồi xuống chỗ lúc nãy lên tiếng:- Con bé đã ngủ rồi.- Nó ngủ ngay à?- Có lẽ thế, nó lẳng lặng thay bộ áo quần rồi leo lên giường nằm im lặng. Em nghĩ nên để nónghỉ ngơi sẽ tốt hơn.Ông An chép miệng không giấu được tiếng thở dài:- Tội nghiệp ! Nó còn bé quá mà phải chịu cảnh mồ côi. Bố nó đau ốm đã lâu làm con bé cũngmuốn ốm theo. Hơn 15 tuổi rồi mà nó bé như... cái kẹo...Bà Nga lên tiếng hỏi chồng:- Thế anh Đông mất vì bệnh gì hở mình?Ông An chép miệng:- Chậc, anh Đông vốn yếu bao tử mà, nó loét dần loét dần rồi cũng đến ngày hết chịu nổi.- Thế con bé có học hành gì không?Ông An gật đầu ra vẻ hài lòng:- Nó đang học lớp 9, con bé học khá lắm. Anh Đông cho tôi xem học bạ của nó năm nào học lựccũng xuất sắc.Vũ bỗng chen vào lên tiếng hỏi:- Ba kể đầu đuôi đi ba, con không hiểu gì hết.Rồi anh đứng bật dậy hối hả:- Con quên! Tự nãy giờ chắc ba... đói bụng, để con dọn cơm...Ông An khoát tay:- Thôi con, ba không đó đâu. Con cho ba ly nước trà nóng, pha đậm đậm một chút. Xe cộ bâygiờ đua nhau chạy tốc độ để giành giật khách chóng mặt thấy khiếp. Con bé Nguyệt Vy (NguyệtVy) không quen đi xe, thành thử nó mệt đừ.Uống một hơi đến nữa ly trà nóng, ông An chậm rãi lên tiếng:- Đã từ lâu ba được biết bác Đông ba con bé Nguyệt Vy bị bệnh, nhưng ba không ngờ bệnh củabác ấy lại trầm trọng đến thế. Cách đây hơn một tuần, bác ấy gọi điện mời ba ra Lâm Đồng gấp.Khi gặp bác Đông ba không thể nhận ra người bạn hiền lành của ba năm xưa. Bệnh tật đã biếnđổi bác ấy thành một con người tàn tạ đến thương tâm... Hai cha con sống thui th?i, kinh tế eohẹp thành ra ba hiểu tại sao Nguyệt Vy nó sống e dè, kép kín như vậy. Bác Đông sống thoi thóp,chỉ còn đủ sức trăn trối lại xin ba nuôi đứa con gái bé bỏng duy nhất sau khi bác ấy qua đời...Ngưng lại một chút, căn phòng lắng đọng như nghẹn lại, ông An nói tiếp:- Không tả hết được nỗi niềm đau thương của tình cảnh hai cha con... Thật tội!... Bác Đông rồicũng yên tâm qua đời sau khi ba hứa sẽ nuôi nấng , dạy dỗ con gái bác ấy chu đáo. BA ở lại locho đám tang bác Đông hoàn tất... Thật tình thì Nguyệt Vy nhất định không chịu theo ba về.Nhưng vì rồi thương ba nó, rồi nhớ lại lời bác ấy trăn trối, con bé đành dứt bỏ mảnh đất nuôisống hai cha con đạm bạc sau bao năm mà theo ba về đây. Con bé nó thương ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chờ Nhau Một Lầnvietmessenger.com Dạ Thủy Chờ Nhau Một Lần Chương 1Vũ không sao quên được cái ngày đầu tiên anh gặp Nguyệt Vy khi cô chính thức bước chân vàosống trong căn nhà này. Dù chuyện đó đã xa cách đây đã ba năm. Bao nhiêu ngày đã trôi qua,bao nhiêu biến cố đã xảy đến, nhưng những hình ảnh hôm ấy lại hiện ra như mới hôm qua.Đó mà một buổi chiều cuối năm ảm đạm. Mùa đông năm ấy thật lạnh, cơn mưa cuối mùa đã kéothật dài. Vũ đang học bài, cánh cửa phòng khách bật mở. Ba anh bước vào, người thoáng rùngmình vì những hạt mưa còn bám đầy người. Bên cạnh ông là một cô gái nhỏ nhắn đứng co rotrong chiếc áo lạnh rộng thùng thình, đôi môi tím ngắt mím chặt, chiếc mũi nhỏ phập phồng,khuông mặt thon thả... Điều đập vào mắt Vũ và gây ấn tượng cho anh mạnh nhất là đôi mắt củacô gái nhỏ, đôi mắt tròn đen mở to như ngạc nhiên với sự việc chung quanh, đôi mắt như dấuhỏi lớn với người đối diện.Vũ nghe tiếng ba anh trầm trầm cất giọng:- Lại đây ngồi cho ấm... con gái.Cô gái vẫn rụt rè và bối rối, cho đến khi ông An nắm bàn tay nhỏ bé, lạnh ngắt của cô kéo đi, cômới bước theo ông ngập ngừng. Khép nép ngồi ghé xuống chiếc nệm salon to lớn, trông cô nhưcon mèo ốm o đang tìm cách chạy trốn sự săn đuổi.Vẫn tiếng ông An:- Vũ à! Ba giới thiệu với con. Đây là cháu Nguyệt Vy, con gái của bác Đông, bạn thân của ba...- Thưa!... bác Đông đang sống ở Lâm Đồng phải không ạ?- Đúng rồi, thế này vũ à...Nhưng ông im lặng khi từ cầu thang có tiếng bước chân gõ lộp cộp vang lên. Hai cha con cùngngước mắt nhìn, bà Nga, mẹ của Vũ đang bước xuống, tiến đến gần chỗ của ông An đang ngồi,bà lên tiếng hỏi nhẹ nhàng:- Ông mới về đấy à?- Bà ngồi xuống đây, tôi có việc cần nói...Bà ngồi đối diện với ông, đưa mắt nhìn cô gái nhỏ, bà mỉm cười dịu dàng:- Đây là con gái anh Đông phải không mình?- Đúng rồi! Tôi có nói sơ qua với mình trong điện thoại rồi đóBà với tay qua nắm nhẹ bàn tay cô gái đang gác trên thành ghế, nhẹ nhàng vỗ về:- Cháu có mệt vì chuyến đi dài không? Hay là bác đưa cháu về phòng nghỉ sớm nhé!Ông An gật đầu đồng tình:- Phải đó, cháu nên nghỉ sớm đi. Sau một giấc ngủ cháu sẽ khỏe hơn đấy.Bà Nga tiếp lời:- Bác đã chuẩn bị cho cháu một căn phòng trên lầu, bây giờ cháu cứ việc an tâm ở đây, mọi việcngày mai sẽ bàn tiếp cháu nhé ! Nào, đi theo bác.Từ lúc bước chân vào nhà đến giờ, Vũ mới nghe cô bé lên tiếng, giọng lí nhí:- Cháu xin cám ơn hai bác...- Được rồi, được rồi... cháu theo bác gái đi nghỉ đi.Chỉ một lát sau bà Nga đã bước xuống. Thở dài thật nhẹ, bà ngồi xuống chỗ lúc nãy lên tiếng:- Con bé đã ngủ rồi.- Nó ngủ ngay à?- Có lẽ thế, nó lẳng lặng thay bộ áo quần rồi leo lên giường nằm im lặng. Em nghĩ nên để nónghỉ ngơi sẽ tốt hơn.Ông An chép miệng không giấu được tiếng thở dài:- Tội nghiệp ! Nó còn bé quá mà phải chịu cảnh mồ côi. Bố nó đau ốm đã lâu làm con bé cũngmuốn ốm theo. Hơn 15 tuổi rồi mà nó bé như... cái kẹo...Bà Nga lên tiếng hỏi chồng:- Thế anh Đông mất vì bệnh gì hở mình?Ông An chép miệng:- Chậc, anh Đông vốn yếu bao tử mà, nó loét dần loét dần rồi cũng đến ngày hết chịu nổi.- Thế con bé có học hành gì không?Ông An gật đầu ra vẻ hài lòng:- Nó đang học lớp 9, con bé học khá lắm. Anh Đông cho tôi xem học bạ của nó năm nào học lựccũng xuất sắc.Vũ bỗng chen vào lên tiếng hỏi:- Ba kể đầu đuôi đi ba, con không hiểu gì hết.Rồi anh đứng bật dậy hối hả:- Con quên! Tự nãy giờ chắc ba... đói bụng, để con dọn cơm...Ông An khoát tay:- Thôi con, ba không đó đâu. Con cho ba ly nước trà nóng, pha đậm đậm một chút. Xe cộ bâygiờ đua nhau chạy tốc độ để giành giật khách chóng mặt thấy khiếp. Con bé Nguyệt Vy (NguyệtVy) không quen đi xe, thành thử nó mệt đừ.Uống một hơi đến nữa ly trà nóng, ông An chậm rãi lên tiếng:- Đã từ lâu ba được biết bác Đông ba con bé Nguyệt Vy bị bệnh, nhưng ba không ngờ bệnh củabác ấy lại trầm trọng đến thế. Cách đây hơn một tuần, bác ấy gọi điện mời ba ra Lâm Đồng gấp.Khi gặp bác Đông ba không thể nhận ra người bạn hiền lành của ba năm xưa. Bệnh tật đã biếnđổi bác ấy thành một con người tàn tạ đến thương tâm... Hai cha con sống thui th?i, kinh tế eohẹp thành ra ba hiểu tại sao Nguyệt Vy nó sống e dè, kép kín như vậy. Bác Đông sống thoi thóp,chỉ còn đủ sức trăn trối lại xin ba nuôi đứa con gái bé bỏng duy nhất sau khi bác ấy qua đời...Ngưng lại một chút, căn phòng lắng đọng như nghẹn lại, ông An nói tiếp:- Không tả hết được nỗi niềm đau thương của tình cảnh hai cha con... Thật tội!... Bác Đông rồicũng yên tâm qua đời sau khi ba hứa sẽ nuôi nấng , dạy dỗ con gái bác ấy chu đáo. BA ở lại locho đám tang bác Đông hoàn tất... Thật tình thì Nguyệt Vy nhất định không chịu theo ba về.Nhưng vì rồi thương ba nó, rồi nhớ lại lời bác ấy trăn trối, con bé đành dứt bỏ mảnh đất nuôisống hai cha con đạm bạc sau bao năm mà theo ba về đây. Con bé nó thương ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Chờ Nhau Một Lần truyện ngắn văn học Việt Nam hiện đại tiểu thuyết truyện ngắn Việt Nam Dạ ThủyGợi ý tài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 358 11 0 -
6 trang 241 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 147 6 0 -
Tập truyện Bông trái quê nhà: Phần 1
66 trang 102 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 2 (Tập 2)
78 trang 87 3 0 -
4 trang 78 0 0
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 1 (Tập 1)
74 trang 78 3 0 -
6 trang 59 0 0
-
Khóa luận tốt nghiệp: Tập truyện ngắn Hà Nội trong mắt tôi của Nguyễn Khải dưới góc nhìn văn hóa
60 trang 55 0 0 -
8 trang 53 0 0