… Người yêu tôi ơi. Chuyện tình mình, sao buồn như lá úa Em hãy ngồi lại đây Ta cùng nghiêng vai Gánh lấy nỗi sầu Đừng buông tiếng khóc Vì mình chỉ là những dòng sông… “Giọng hát êm dịu, ngọt ngào và thu hút hồn người!” Cảm nghĩ đầu tiên của tôi khi vừa bước chân vào nhà hàng Sweet Ocean. Tôi cố nghiêng đầu để nhìn cho rõ mặt chàng ca sĩ. Anh ta là một người da đen. Và khuôn mặt đen đó, dĩ nhiên, nổi bật lên giữa những khuôn mặt toàn trắng, tóc nâu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cho Nước Theo Dòng Cho Nước Theo Dòng… Người yêu tôi ơi.Chuyện tình mình, sao buồn như lá úaEm hãy ngồi lại đâyTa cùng nghiêng vaiGánh lấy nỗi sầuĐừng buông tiếng khócVì mình chỉ là những dòng sông…“Giọng hát êm dịu, ngọt ngào và thu hút hồn người!” Cảm nghĩ đầu tiên của tôi khi vừabước chân vào nhà hàng Sweet Ocean.Tôi cố nghiêng đầu để nhìn cho rõ mặt chàng ca sĩ. Anh ta là một người da đen. Vàkhuôn mặt đen đó, dĩ nhiên, nổi bật lên giữa những khuôn mặt toàn trắng, tóc nâu vàng.Từng đôi, đang dìu nhau, đúng hơn, họ đang chen chúc nhau để có một chỗ đứng trên sànnhảy.Từ bàn chúng tôi ngồi, khuôn mặt chàng ca sĩ lúc ẩn, lúc hiện sau đám người đang nhấpnhô khiêu vũ. Sau lưng chàng, giàn âm thanh thiết kế thật tuyệt hảo. tuy nổi nhưng khôngồn ào, không tạo cho tôi cảm tưởng như những nhát búa đập chan chát vào lỗ tai. Tựnhiên tôi mỉm cười một mình.Chàng của tôi, Walter, đang im lặng thưởng thức món ăn chàng vẫn ưa thích. Tôm hùmhấp rượu vang có lớp sốt cà chua phủ lên trên. Biết nói sao bây giờ? Tôm hùm thì tôithích, nước sốt cà chua thì tôi không. Tính ít khi phản đối, tôi đã lặng thinh khi Walterkêu món ăn này cho hai người. Bây giờ, nếu ngồi trong một nhà hàng sang trọng và lịchsự như thế này mà phải cầm cái nĩa để cào cào, hất hất lớp cà chua phủ trên mấy miếngtôm … chắc trông không được nhả nhặn cho lắm. Dĩ nhiên tôi đâu muốn làm chuyện đó.Thế thì sao? Phải há miệng ra ăn chứ sao nữa! Walter ngừng ăn, ngẩng lên nhìn tôi:- Em ăn trông ngon miệng lắm.- Thật hở anh?Tôi hỏi lại trong sự ngạc nhiên với chính mình. Walter trả lời một cách tự nhiên:- Em ăn trông vô tư như một đứa trẻ đang ăn miếng bánh ngọt. Anh chưa từng thấy baogiờ.Tôi ngỡ ngàng nhìn lại dĩa thức ăn. Walter nhận xét không sai chút nào. Những miếngtôm hùm, có dính nước sốt cà chua, trôi tuồn tuột xuống cổ họng tôi dễ dàng như nhữngmiếng sương sa. Tôi đâu dễ ăn như vậy? Hình như nhờ tiếng hát? Chàng ca sĩ vẫn tiếptục rót giọng ngọt lịm vào hồn tôi. Giọng hát chứa âm thanh của tình tự, vuốt ve, đầm ấm.… Anh không thể dùng lờiĐể diễn tả tình anh với emĐưa em vào mùa hạHay đưa em vào mùa xuânMùa nào cũng chưa đủCho anh trao gởi mảnh hồn mình…Trời ơi! Chẳng lẽ tôi gào thét lên ở đây? Một tiếng gào tha thiết. Một tiếng thét êm ái.Rằng tôi thông cảm với lòng người. Tiếng hát, âm thanh của những tiếng gào tha thiết.Tôi thở dài nhè nhẹ, chỉ sợ Walter nghe được, nhưng không, chàng đang bình thản đưavào miệng miếng tôm cuối cùng trong dĩa. Ước gì tôi được nghe tiếng hát này trong mỗibuổi ăn chiều, có thể tôi sẽ dễ ăn hơn, dễ ngủ hơn, dễ tính hơn. Cái thân hình gầy gầy củatôi sẽ có thêm chút da thịt cho được ưa nhìn hơn. Lâu lâu, Walter nhìn tôi rồi phê bình:- Em hơi gầy đó, cố gắng ăn nhiều nhiều cho lên cân thêm. Đàn bà phải có da thịt chútchút mới hấp dẫn đàn ông.Chàng nói đúng lắm đấy, nhưng biết làm sao bây giờ? Kén ăn, kén uống là cái bịnh kinhniên từ thuở nhỏ. Mấy năm gần đây lại mang thêm bịnh khó ngủ. Đi ngủ phải đúng giờ,sớm hơn hoặc trễ hơn chừng tiếng đồng hồ là trằn trọc cả đêm. Tiếng mèo nhảy trên nócnhà cũng choàng tỉnh. Tiếng ai ho ở cuối hành lang cũng mở choàng mắt.Xứ này, các bà các cô ai đều giữ gìn chế độ ăn uống kỹ lưỡng. Kiêng thứ nọ, cử thứ kia,nếu không, vòng eo sẽ lớn hơn vòng ngực. Còn tôi, chả cần phải giữ, vòng ngực cũngchẵng lớn hơn vòng eo bao nhiêu! Đôi lúc tôi cũng mặc cảm về bộ ngực phẳng như phitrường. Walter khéo léo an ủi:- Anh yêu em, yêu cả tính tình lẫn quan điểm chứ đâu chỉ có thể xác. Bộ ngực đầy hay bộngực lép khg có gì khác nhau.Điểm dễ yêu của Walter là lúc nào cũng tế nhị trong lời ăn, tiếng nói. Tôi yên lặng nhìnchàng. Đôi mắt xanh, trong như mắt mèo. Sóng mủi thẳng như hình vẽ. Một chút râu méptạo cho nụ cười chàng quyến rũ hơn. Walter hớp một chút rượu màu nâu đỏ, mỉm cười tỏvẻ hài lòng về bữa ăn. Dĩ nhiên! Món ăn chàng vẫn ưa thích mà! Bàn tay chàng tìm bàntay tôi trên bàn, xiết nhẹ:- Em à!- Gì anh?- Em biết không, đôi khi anh nghĩ, nếu một ngày nào đó, em không còn là người yêu củaanh, chắc anh… không biết nữa… chắc buồn lắm..Walter ngập ngừng bỏ lửng câu nói. Ánh mắt chàng chuyển sang ngọn nến trắng trênbàn. Ánh lửa đang chao động nhè nhẹ. Ánh lửa mềm mại, yếu ớt và lung linh như thể nóđang có một linh hồn. Ngọn nến đang sống đó, phải không? Ngọn nến đang chết dần dầnđó, phải không? Tôi muốn thở dài, nhưng kịp ngưng lại. Kỳ cục quá. Tôi đang cảm thấythương xót cho ngọn nến. Có ai nhìn thấy linh hồn ngọn nến như tôi đang nhìn thấykhông? Mắt tôi chăm chú mãi vào điểm sáng lập lòe, mỏng manh đó. Bàn tay tôi bị laynhẹ:- Em nghĩ gì vậy?Mắt tôi phải chớp chớp mấy lần mới trở về thực tại.- Em nghĩ về cuộc sống quá phức tạp chung quanh mình. Tại sao yêu nhau? Tại sao làmkhổ nhau? Trước tiên, hai con người cố gắng tìm một lối đi nào ngắn nhất để đến gầnnhau. Khi đã đứng chung nhau ở một điểm, họ không thể xác định được đó là điểm khởihành h ...