My dọn tới đây được hai ngày thì chủ nhà cho thuê luôn mặt bằng để bán quán chay. Kể ra thì không có gì ồn ào, bất tiện vì My ở tận tầng 2. Mỗi khi về đến phòng, chỉ việc đóng cửa là mọi thanh âm bị chặn lại bên ngoài. Bất tiện duy nhất đó là chỗ để xe. Mới hôm rồi, báo chí đưa tin nạn mất cắp xe hoành hành ở các quán chay. Kẻ trộm thừa cơ hội cả tin của những người ăn chay niệm Phật, họ không nghĩ ở chốn gần với...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chỗ trọ Chỗ trọ TRUYỆN NGẮN CỦA LA THỊ ÁNH HƯỜNG1.NVTPHCM- My dọn tới đây được hai ngày thì chủ nhà cho thuê luôn mặt bằng để bánquán chay. Kể ra thì không có gì ồn ào, bất tiện vì My ở tận tầng 2. Mỗi khi về đếnphòng, chỉ việc đóng cửa là mọi thanh âm bị chặn lại bên ngoài. Bất tiện duy nhất đó làchỗ để xe. Mới hôm rồi, báo chí đưa tin nạn mất cắp xe hoành hành ở các quán chay. Kẻtrộm thừa cơ hội cả tin của những người ăn chay niệm Phật, họ không nghĩ ở chốn gầnvới Phật ấy mà lại tồn tại kẻ trộm nên ỉ y không khóa kỹ xe. Vì vậy mà ở khu vực để xethường kê thêm cái bảng: coi chừng mất xe. Cái bảng ấy nói lên một điều: thực kháchphải tự giữ lấy xe của mình.Quân thấy vậy, vội sắm cho My cái khóa thắng dĩa cho chắc ăn. Quân là người kỹ tính vàchu đáo. Hôm dọn tới đây, anh kiểm tra hết thảy đường dây điện, ống nước… Kê kệ,khoan móc và công đoạn sau cùng là kho luôn cho My một nồi cá, loại cá mà My thíchăn nhất. Vài người bạn bông đùa: “Về ở chung luôn đi, share tiền phòng cho đỡ tốnkém!”. Cả hai cùng cười. Làm gì phải thế cho bó buộc nhau. Cứ như vầy, thích thì gặp cóhay hơn không. Vả lại, My với Quân không hẳn là hợp tính. Có nhiều quan điểm tráingược nhau mà hễ nhắc tới thì thể nào cũng xảy ra tranh cãi. Nói chuyện thì rất hạn chếđề tài. Tính Quân hay ghen bóng gió. My thì sống cởi mở, ít khi có sự đề phòng trong cácmối quan hệ nên rất nhiều bạn. Quân vốn có tính đa nghi, ít tin bạn bè. Chỉ nhiêu đó thôicũng đủ để gây khắc khẩu trong những cuộc nói chuyện. Thỉnh thoảng gặp nhau thì cònđược. Gặp nhiều dễ “đứt” lắm! My thì nghĩ vậy nhưng mọi người nghĩ khác: My khôngchỉ có mình Quân.2.Đúng như vậy thật. Hôm sau, trời vừa chập choạng tối, thấy My đi bộ vội vã ra phía châncầu. Lúc về dắt theo anh chàng cao dong dỏng, khuôn mặt baby và trẻ hơn My rất nhiều.Anh ta xách theo con gà đã làm sẵn - món ruột của My. My thích ăn gà từ bé. Nhưng phảilà gà ta. Ngày trước, hồi còn ở quê, nhà My lúc nào cũng nuôi một bầy gà. Lớn có nhỏcó. Nuôi chỉ để ăn chứ không bán. Gà nhỏ thì hầm cao với thuốc Bắc. Gà tơ thì luộcchấm muối tiêu chanh. Gà trống hay mái đẻ thì hầm, rô ti… Tất cả những món ăn từ gà,dưới bàn tay chế biến của mẹ, My đều rất thích. Huy đọc được điều đó trong trang blogcá nhân của My. Nhà Huy ở Bến Tre, mỗi lần lên, quà cho My là một con gà mái tơ béoú. Thường thì Huy hỏi My thích ăn món gì, để Huy chuẩn bị luôn nguyên vật liệu chếbiến. Huy nấu ăn theo kiểu miền Nam, mỗi món ăn đều ngọt và béo.Khi Huy đến thì nồi cá kho vẫn còn đầy ắp. Huy bê cả nồi lên mũi, ngửi ngửi, bảo: “Hìnhnhư có mùi chua rồi!”. My cũng đưa lên mũi: “Em có thấy đâu. Vẫn ăn được mà!”. Tronglúc đó, tự dưng My thấy thương Quân. Nghĩ đến cảnh anh gò lưng mổ bụng, làm vảy,khử mùi tanh, dùng muối để rửa từng lát cá rồi đem kho, mất cả buổi trời. Quân bảomuốn tự tay làm, thay vì để bà bán cá làm cái vèo là xong. Huy cãi: “Em đừng tiếc. Ănvào đau bụng lại khổ anh chứ ai!”. My vẫn nằng nặc giữ lại nồi cá: “Phí lắm, anh đừngđổ. Để đó em xử lý được mà!”. Huy vui vẻ chiều theo My vì không biết “tác giả” của nólà Quân. Nếu biết, hẳn Huy đã úp cả nồi vào thùng rác rồi.Bạn bè có người biết Huy người không. Hỏi thì My bảo bồ. Đứa bạn tru tréo: “Bồ gì màlắm thế?”. My cũng không vừa: “Đã sao? Trai chưa vợ, gái chưa chồng, ảnh hưởng gì ainào?”. Với gã trai nào, thấy My cũng quấn quýt như là thân thiết lắm. Người thì bảo cônày số sướng, đào hoa. Người khác lại chép miệng thương hại: đào hoa để làm gì, nếu làtình yêu thì cũng chỉ có với một hai người chứ có yêu được nhiều đâu. Con gái như thếchỉ thiệt thân.3.Anh chàng thứ ba “diện kiến” phòng trọ mới này là một tay kiến trúc sư. Phong cao to,đẹp trai, hiểu biết và có khiếu ăn nói hơn hai “đối thủ”. My thích nhìn anh trong lúc ăn.Lần đầu gặp Phong cũng là trong bữa ăn. Nhìn anh ăn uống tự nhiên, miệng nhai ngồmngoàm, My có ấn tượng ngay. Phong thì bảo, thích vẻ nữ tính của My. Dù hôm ấy, My ănmặc trông rất quậy: áo sơ mi nam rộng thùng thình và quần short ngắn. Không có vẻ gì lànữ tính cả. Phong nói, như vậy mà vẫn nhìn em ra nữ tính thì đích thị em rất nữ tính. Saunày, những buổi hẹn hò, My đều mặc váy. Kiểu váy hoa li ti, xòe rộng là style chính củaMy. Phong bảo nhìn My mềm mại, dịu dàng như diễn viên Pháp trong phim tình cảmlãng mạn thời xưa.4.Quân thì không nói thế. Mỗi khi nằm bên cạnh, anh hay vòng tay qua người My. Chỉ cầnnhững ngón tay anh chạm phải xương sườn hơi nhô lên của My là anh la toáng lên: “Emkhông nghe lời anh, không chịu ăn uống gì cả. Càng ngày càng gầy đi”. Rồi anh đưa ramột thực đơn cho cả tuần. Bữa sáng, trưa, tối phải ăn gì, uống gì. My thì tự hào vì thânhình mình dây của mình. My cũng thích mỗi lần gặp Phong, Phong nhìn My với ánh nhìnxót xa: “Nhìn em gầy, anh cứ muốn được che chở cả đời”. Nói thì nói vậy nhưng Phonglại không phải mẫu người kho cho My nồi cá hay luộc cho My con gà.Ai đó đã ...