“Đài chứng tích nấm mồ chung liệt sĩ Nhưng khói hương này xin thắp cả đôi bên” (Thắp Cho Thành Cổ - Nguyễn Hữu Quý)NVTPHCM- Tôi là chỗ trống trong đáy mắt ứ máu của mẹ tôi. Tôi là chỗ trống tím ngát đớn đau trên quê hương tôi. Tôi sinh ra dưới chân núi Đá Bia. Mãi quẩn quanh nơi mình sinh ra, tôi và những người bạn của tôi không siêu thoát được, vĩnh viễn không siêu thoát được, có lẽ vậy. Bầu trời thẳm xanh nhìn tôi công tâm và thấu hiểu. Ngôi nhà vách ván lộng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chỗ trống dưới ngón tay Phật Chỗ trống dưới ngón tay Phật TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN HIỆP“Đài chứng tích nấm mồ chung liệt sĩNhưng khói hương này xin thắp cả đôi bên” (Thắp Cho Thành Cổ - Nguyễn Hữu Quý)NVTPHCM- Tôi là chỗ trống trong đáy mắt ứ máu của mẹ tôi. Tôi là chỗ trống tím ngátđớn đau trên quê hương tôi. Tôi sinh ra dưới chân núi Đá Bia. Mãi quẩn quanh nơi mìnhsinh ra, tôi và những người bạn của tôi không siêu thoát được, vĩnh viễn không siêu thoátđược, có lẽ vậy.Bầu trời thẳm xanh nhìn tôi công tâm và thấu hiểu. Ngôi nhà vách ván lộng gió nhìn tôiđộ lượng thân thương.Chiến tranh đẩy cha con tôi về hai phía: Cha tôi đồng hành với con đường kháng chiếncủa dân tộc, tôi bị bắt quân dịch, bị đưa vào cuộc chiến đấu không tưởng của phía bênkia.Ra khỏi quân trường Đồng Đế với khuôn mặt cháy nắng và mái tóc húi cua, tôi tháp tùngnhững cuộc hành quân, thi hành những sự vụ lệnh luân đổi quẩn quanh từ bụng Cù Môngđến lưng Đèo Cả, lùng sục châu thổ sông Ba, truy kích từng chiếc mũ tai bèo trong nhữnglùm xương rồng bàn chải dưới chân Chóp Chài, Núi Nhọn.Bạn bè gọi tôi là “anh hùng nhát gan yếu mật”, là con thỏ to đùng, là thằng lính làm thơ,bắn chỉ thiên thành thạo.Ác mộng tôi tràn những đêm tiệc máu, máu của cha và máu của dân mình. Đêm của tôi lànhững đêm thảng thốt bàng hoàng đau thắt trái tim. Tôi hãi hùng thấy mình đang bòngười ra liếm láp máu me, chung quanh tôi xác người la liệt, tay chân đầu mắt nát đứt laliệt, tóc tai ruột phổi vắt vẻo cành gai la liệt… Tâm hồn tôi xói lở ý thức làm người. Đụngtrận là điều tôi sợ hãi nhất trong chuỗi ngày bi thiết cõi nhân sinh, nhưng rồi tôi cũng phảigiáp mặt, phải giằng xé, phải tự đả thương trái tim mình.Nheo mắt. Nín thở. Ngón tay tôi ngập ngừng ôm vào cò súng, một dòng điện lạnh chạydọc sống lưng. Trong vòng ngắm của tôi, đỉnh đầu ruồi đang thẳng hàng với chiếc mũ taibèo thấp thoáng. Ánh sáng chia tư. Linh hồn tôi chia hai. Một là bản năng tự vệ. Một timmáu nghĩa tình.Nheo mắt. Nín thở. Bắn! Mệnh lệnh siết cò vừa phát ra trong đầu, tôi đã nghe tiếng cườicủa ba tôi hòa trong tiếng hân hoan trẻ thơ nắc nẻ giòn tan của tôi. Ba cõng tôi trên vai,nâng hai cánh tay tôi giang ra quay vòng, quay vòng. Chúng tôi chơi trò “Bay lên, thầntiên bay lên!” trên mảnh vườn sau nhà. Năm ấy, vườn mai nhà tôi nở muộn, cả một vùngvàng rực, lung linh, mai quê tôi sực nức hương thơm không đâu bằng. Năm ấy… Mẹ tôinhắc đó là thời điểm tháng ba âm lịch. Năm ấy… hằn nét u buồn quắc quay lên mắt mẹtôi. Ba tôi đi tập kết. Cuộc tự phân ly của gia đình tôi diễn ra trong lén lút, bí mật, nướcmắt cũng dụi giấu thật sâu vào lòng mẹ tôi. Mẹ gánh tôi trên một đầu thúng tròn, đầu kiamấy cục đá cháy đen thui. Tôi nhìn ngược lên mặt mẹ tôi, mắt mẹ đỏ ướt, sa sầm làm chotôi vô cùng lo sợ. Mắt mẹ tôi đã chết từ dạo đó.Từ ngày hay tin ba tôi vượt Trường Sơn về lại địa đạo Gò Thì Thùng, nỗi lo sợ càng dânglên trong tôi mạnh mẽ, mỗi lần thấy xác người chết trận tôi đều nhào tới xem có phảikhuôn mặt thân thương xa vắng của cha. Những lúc ấy, tim tôi đập thình thịch, tôi đauthắt tim nhận lỗi về mình và mong cha tôi tha tội cho thằng con bất hiếu.Nheo mắt. Nín thở. Tôi chợt lạnh toát người rút ngón tay ra khỏi cò súng, gục đầu lênbáng súng, nấc nghẹn. Một loạt đạn ngược chiều chợt xé roẹt qua đỉnh đầu tôi. Cơ thể tôiđông cứng. Tâm hồn tôi đông cứng. Mồ hôi lạnh tuôn túa nhòe nhoẹt hai bên thái dươngđông cứng. Khoảnh khắc thoát chết gang tấc nhắc tôi sự nghiệt ngã của chốn đạn bom:Tôi không bắn người, người sẽ bắn tôi. Tôi hình dung mường tượng đến những vết nhăncũng đang kéo dùn trên trán cha tôi với bao đau đớn. Không biết cha có thấy con traimình bị ép nằm phục sau bụi xương rồng này không!? Chiếc mũ tai bèo nào con cũngnghĩ là cha, cha ơi!Bắn cha mình? Bắn cha? Lẽ nào tôi lại phạm tôi ác giết cha tày đình?! Đỉnh đầu ruồi trênnòng súng của tôi chợt nhòe mờ run rẫy, tôi vội giật nòng hướng khoảng không, siết cò.Lá rách rụng lã chã. Tôi thở ra nhẹ nhõm cho một lần thoát tội.Nheo mắt. Nín thở. Nòng súng ngoái đầu nhìn tôi, tia mắt đen lạnh lùng, vô cảm nhìn tôi,nó phả vào mặt tôi mùi thuốc súng khét lẹt như một cách trêu ngươi, mai mỉa. Cái đỉnhđầu ruồi to dần, to dần rồi lao ngược vào mắt tôi như một viên đạn vãi tung nhiệt lực, vútmạnh vô tâm. Tôi giật mình suýt hét lên. Thái độ giằng co phân vân, những cú giật mìnhcủa tôi đã không qua được đôi mắt cú vọ của tay trung đội trưởng, nó ra lệnh cho tôi bòlên nhập vào nhóm trên, nhóm đỡ đạn. Những lúc tạm yên, vào vị trí gác, tôi nghĩ nhiềuđến việc tự đả thương để giải ngũ nhưng rồi tất cả những cơ hội của tôi đều qua nhanh.Có lần tôi đã quấn chiếc mền dù quanh bàn tay phải, chuyển súng lên tay trái, tôi đã dínòng xuyên qua lớp mền dày, bàn tay phải đã cảm nhận được dòng điện lạnh ngắt sắpphát ra của thương tích, của mất mát một phần cơ thể thì ngay lúc ấy tôi được điều độngsang ...