Danh mục

Chồn Cái Có Nghĩa

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 104.28 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lư sinh người Hồ Nam, cha mẹ mất sớm, chỉ để lại mảnh đất bạc màu, trồng cây chẳng ra trái, trồng lúa chẳng trỗ bông. Học hành không tới nơi tới chốn nên lỡ sĩ lỡ nông. Được có bộ dạng khá khôi ngô, lại được tài ăn nói, bèn ra chợ viết mướn "kiêm” coi tướng độ nhật. Dù vậy, ngày thăng ngày giáng, kiếm ăn vất vả. Mé tây có cô gái họ Cù, cha mẹ cũng đã qua đời, thương cùng cảnh ngộ nên thường qua nhà Lư quét dọn, nấu giùm ấm nước nồi cơm,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chồn Cái Có Nghĩa Chồn Cái Có NghĩaLư sinh người Hồ Nam, cha mẹ mất sớm, chỉ để lại mảnh đất bạc màu, trồng cây chẳngra trái, trồng lúa chẳng trỗ bông. Học hành không tới nơi tới chốn nên lỡ sĩ lỡ nông. Đượccó bộ dạng khá khôi ngô, lại được tài ăn nói, bèn ra chợ viết mướn kiêm” coi tướng độnhật. Dù vậy, ngày thăng ngày giáng, kiếm ăn vất vả.Mé tây có cô gái họ Cù, cha mẹ cũng đã qua đời, thương cùng cảnh ngộ nên thường quanhà Lư quét dọn, nấu giùm ấm nước nồi cơm, hoặc có món nào ngon đều đem qua biếuLư rồi cùng ăn, cùng chuyện trò vui vẻ.Cù nhan sắc đã tầm thường, mà má phải lại có một bớt đen lớn nên càng khó nhìn. Do đó,dù đã hai mươi tuổi mà chưa có trai nào ngó tới. Dù vậy, Cù lại là cô gái rất hiền lành,nói năng khuôn phép, giỏi việc nấu nướng, đảm đang việc nhà, nên mọi người đềuthương mến, kính nể.Cũng vì bộ mặt nầy mà ban đầu làm Lư khó chịu, nhưng sau lại bị những đức tánh củanàng cảm hoá, Lư dần dần đổi thái độ với Cù. Lại nghĩ chẳng mất mát gì, còn được ngườigiúp việc không công!Thế mà hai người ăn ở như vợ chồng lúc nào không hay. Việc nầy đối với Cù là cả mộttấm lòng; còn với Lư, chẳng qua là việc lửa gần rơm”!Trước khi có Cù, nhà Lư sờ gạo hết gạo, sờ muối hết muối; ngổn ngang vật dụng trongnhà, rác có khi ngập tới cổ chân! Khi có bàn tay Cù thì mọi việc đâu vào đấy hẳn hoi.Hàng ngày Cù nuôi tằm dệt vải, bắt thêm mớ ốc mớ rau nên cũng cải thiện cuộc sống đôiphần. Vậy mà nhiều khi Cù nhịn ăn cho Lư no cũng là chuyện rất thường.Một lần Lư bệnh, mình nóng như lửa đốt, lại gặp lúc bão tố triền miên. Trong nhà hạt gạochẳng còn, mà thấy Lư như mê như dại, lòng Cù đau như dao khứa, bèn cầm chiếc trâmcủa mẹ bao đời truyền lại mà lo thuốc thang cho Lư.Ngày tỉnh lại, thấy trên mâm cháo gà bốc khói. Nước bọt tuôn ngập chân răng. Lư hỏi:- Tiền đâu mà nàng có thứ quí giá nầy?- Có con gà rừng ở đâu đến trú bão mà như hết sức lực, nên thiếp bắt đó thôi.Lư ngờ ngợ, chợt thấy chỉ có một đôi đũa, bèn hỏi:- Sao nàng không ăn cùng ta?- Thiếp ăn rồi.Mấy lời thiếp ăn rồi” làm Lư xót xa. Cũng chỉ vì tin thiếp ăn rồi” mà bao lần Lư vô tìnhthấy sau bếp Cù đã gom từng hạt cơm cho vào miệng một cách vội vàng!Lư cương quyết:- Nếu nàng không ăn cùng ta, ta quyết cũng không ăn. Từ nay vợ chồng no cùng no, đóicùng đói. Nàng hà tất vì ta mà chịu thiệt thòi như vậy.Lòng Cù ngập tràn hạnh phúc vì hai tiếng vợ chồng” của Lư. Nước mắt sung sướng rơitự bao giờ!Với Cù như thế đã quá đủ đầy.Mùa thu năm sau Lư phải về đất Phong thọ tang.Đường còn diệu vợi, cứ nóng lòng về nơi cắt rún chôn nhau. Lư định bụng qua khỏi ULâm sẽ tìm chỗ trú đêm. Nhưng đến lưng chừng đèo thì người ngựa đều mệt. Nhìnquanh, núi rừng mù mịt. Mặt trời lại khuất đỉnh non cao, bóng chiều miền núi càng lúccàng xuống nhanh. Gió từng cơn thổi lạnh buốt xương. Quay trở lại cũng dở, mà phíatrước thì bóng tối lờ mờ. Vừa lo vừa sợ, bỗng thấy thấp thoáng ánh đèn ẩn hiện sau lớpcây rừng. Lòng mừng vô hạn.Đó là một ngôi nhà bề thế. Lư đang tần ngần trước ngõ, thì hai a đầu niềm nở đón mời:- Chủ nhân đã chờ công tử lâu lắm rồi!Chủ nhân mặt ngời như ngọc, mắt phụng mày ngài, dung quang thoát tục. Trong nhà, cácvật dụng hết sức cầu kì, mọi thứ như bằng thất bảo, chạm trỗ tinh vi, phản chiếu dưới anhđèn, lấp lánh nhiều màu rực rỡ.Yến tiệc được truyền, đầy rẫy sơn hào hải vị mà cả đời Lư chưa từng được nhìn qua.Chén lưu li trong vắt, rượu màu hổ phách long lanh. Nữ nhạc tưng bừng, đàn sáo dudương, áo lụa như mây dán vào những bộ da thịt nõn nà hớ hênh khêu gợi. Người nàongười nấy xinh tựa hoa buổi sớm, cùng cất tiếng hát, khi bổng khi trầm. Lư ngỡ ngàng,cứ tưởng mình đang lạc vào chốn đào nguyên, hay đã nằm mơ, hồn bay về nơi nguyệtđiện!Rượu nóng người Lư mới dám nhìn rõ mặt chủ nhân. Đó là một thiếu nữ chưa quá đôimươi, nhan sắc cực kì diễm lệ. Nàng tự xưng là Xảo Ngọc, nói nói cười cười, âm thanhtrong vắt, mà êm đềm, mát dịu như gió thoảng bên tai. Âm thanh hoà theo tiếng nhạc nãonùng, tan theo men rượu làm Lư chuếnh choáng, cơ hồ tiếng được tiếng không.Nhành liễu phất phơ trước gió đưa ánh trăng thu nhảy múa trên mặt, làm chàng tỉnh giấc.Nghe mùi hương dậy ở bên mình, bèn nghiêng qua, kinh hoàng khi thấy Xảo Ngọc nằmbên, yếm đào lệch lạc; nhìn lại mình thì thấy mình trần trùi trụi. Lắp bắp nói chẳng ra lời.Xảo Ngọc tươi cười bảo:- Vạn sự tuỳ duyên, chàng tất lo ngại.Từ đó, ngày ngày được ngủ giường ngà cùng với mỹ nhân, ăn sơn hào, uống mỹ tửu, mũithở thanh phong, thân tắm dương quang, mắt được tận nhìn cảnh vật muôn sắc diệu kì.Lại được người hầu một mực tôn kính; Lư quên phăng đi người vợ xấu xí và cuộc sốngcùng khổ năm nào.Được hai năm, hương lửa mỗi lúc thêm mặn nồng, thì Xảo Ngọc nói có việc phải vắngnhà vài ngày.Một buổi sáng như thường lệ, Lư vào phòng ăn, vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng khi thấyXảo Ngọc ngồi đợi tự bao giờ. Nhìn nét hoa ủ dột; Lư hỏi:- Nàng về tự bao giờ? Đường sá xa xôi làm nàng mệt chăng?Xảo Ngọc gượng gạo cười, không đáp; giây lâu mới hỏi lại:- Chàng có biết ai đây chăng?Tức thì Cù thị bước ra. Lư tái cả mặt, luống cuống một hồi mới nói được:- Đó là con hầu của ta đó mà!Vừa nói Lư vừa nhìn Cù trân trối, nửa như van xin, nửa như ra lệnh cho Cù phải đồngtình theo ý của mình. Cù lặng thinh, nước mắt chứa chan.Xảo Ngọc nghiêm sắc mặt:- Chàng lại dám mở miệng nói những lời bạc ác đó sao? Đạo vợ chồng một đêm ân ái làbá vạn ân tình. Chàng vì bóng sắc mà quên đi người vợ xấu xí quê mùa, quên đi thời cháorau dưa muối. Xem vợ mình là con hầu con ở, thì có đâu là tình, có đâu là nghĩa? Tiền tàichẳng qua là của tạm phù du, sắc đẹp khác gì mây nổi? Ai có của để lại ngàn đời, ai cósắc hương trăm tuổi? Cứ dựa vào vào của tiền, vào sắc hương mà sống là kẻ phàm phu.Cứ dựa những thứ đó thì sao đo được lòng chung thuỷ? Cái chơn hạnh phúc của vợchồng mà cứ dựa vào những thứ ấy, thì làm sao được vững bền? Cù tỉ tỉ đây là người tiếthạnh khả phong, một đời khó gặp, ...

Tài liệu được xem nhiều: