Hoài gạt nước mắt và cắn môi, nhớ lại một câu nói của người một người bạn gái đã khuyên cô: "Ngốc ạ. Đừng khóc nữa. Đứng theo phương diện lí trí, dẫu đau đớn thế nào, cũng phải luôn nhắc nhở chính mình, người đó không xứng đáng. Không xứng đáng..." *** 1. Hoài xoay chìa dứt khoát, đẩy cánh cửa hộ chung cư nhỏ, đóng sầm cửa lại, chẳng buồn bật công tắc đèn, vứt ba lô và xấp tài liệu xuống sàn nhà, rồi ngã người nằm phịch xuống chiếc ghế sôfa dài. Cô muốn chìm ngay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chông chênh chiều nhớ thương Chông chênh chiều nhớ thươngHoài gạt nước mắt và cắn môi, nhớ lại một câu nói của người một ngườibạn gái đã khuyên cô: Ngốc ạ. Đừng khóc nữa. Đứng theo phương diệnlí trí, dẫu đau đớn thế nào, cũng phải luôn nhắc nhở chính mình, ngườiđó không xứng đáng. Không xứng đáng... ***1.Hoài xoay chìa dứt khoát, đẩy cánh cửa hộ chung cư nhỏ, đóng sầm cửa lại,chẳng buồn bật công tắc đèn, vứt ba lô và xấp tài liệu xuống sàn nhà, rồi ngãngười nằm phịch xuống chiếc ghế sôfa dài. Cô muốn chìm ngay lập tức vàomột giấc ngủ dài và sâu để nhấn chìm sự mệt mỏi. Nhưng, sau ba phút, Hoàibuộc phải chấp nhận sự thật mình không thể nào chợp mắt được dù chỉ mộtchút.Những sự khó chịu, bức bối và tồi tệ , những suy nghĩ lẫn lộn, chằng chịtchồng chéo đan xen vào nhau như mớ dây chỉ rối rắm. Theo một cách nàođó, chúng như những chất kết dính, hợp lại thành một khối có kích cỡ lớn,nằm chặn trong người cô.Chúng – những rắc rối đồng loạt xuất hiện và dồn dập tấn công cô trongcùng một thời điểm. Và Hoài, chỉ biết trơ ra mà chịu đựng. Cô cảm giácmình như một chiếc thuyền giấy bé tẹo teo đang trôi giữa đại dương vô tận,chung quanh chỉ có quãng không gian rộng lớn, không thể nào cầu cứu haytìm kiếm được một tín hiệu giúp đỡ nào, và đang bị dồn dập những cơn sóngto lớn mạnh mẽ tấn công.Hoài trút những ức nghẹn ấy vào một tiếng thở dài, khi trái tim và cơ thể đềuđầu hàng bất lực trước một lí do nào đó, thì sự yếu đuối của con người chỉcó thể trút qua những giọt nước mắt. Theo khóe mắt, những giọt nước trongtrẻo mặn chát lại tràn ra...Những lúc như thế này, Hoài chỉ nhớ đến Duy, cô nhớ Duy đến cùng cực.Hoài muốn tâm sự, muốn kể lể với anh nghe rằng mình đang phải chịu đựngnhững rắc rối gì, rằng bạn bè sao thật xa lánh quá, dù cho cô đã thử mở lòngvà mỉm cười với tất cả, vẫn nhận ra có một khoảng cách nào đó khó thu hẹp.Rằng môi trường mới sao ngột ngạt, số lượng bài vở và tài liệu, đề tài họctập đang chất cao như núi và có thể đổ ập đè ngạt cô bất cứ lúc nào. RằngHoài nhớ anh nhiều ra sao, rằng tại sao anh lại bỏ mặc cô trong lúc cô đangcần đến anh nhất,....Hoài gạt nước mắt và cắn môi, nhớ lại một câu nói của người một người bạngái đã khuyên cô: Ngốc ạ. Đừng khóc nữa. Đứng theo phương diện lí trí,dẫu đau đớn thế nào, cũng phải luôn nhắc nhở chính mình, người đó khôngxứng đáng. Không xứng đáng...Hoài lập lại lời nói đó trong tâm trí, để vỗ về bản thân, rồi mi mắt sụp xuốngtự lúc nào, Hoài chìm vào giấc ngủ khi những giọt nước mắt vẫn còn độngtrên khóe mi, chưa khô...2.Hoài giật mình tỉnh giấc. Căn hộ đã chìm trong bóng tối. Vớ tay tìm kiếmchiếc điện thoại. Ánh sáng từ màn hình nhỏ sáng lên, thứ ánh sáng duy nhấttrong không gian, chói lòa. Hoài nhắm mắt theo phản xạ khi mắt chưa kípthích nghi với ánh sáng. Mở khẽ mắt trở lại, nhận ra con số điện tử trên mànhình vừa nhảy đúng sang 8h. Hoài đã thiếp đi hai tiếng đồng hồ.Buông thả chiếc điện thoại, cô đặt tay lên trán. Một lúc sau, Hoài mới mệtmỏi gượng dậy, lần mò trong bóng tối để tìm công tắc đèn. Bước vào phòngtắm, luồng nước mát từ vòi tắm làm cô cảm thấy thoải mái hơn, một chút sựmệt mỏi đã được những tia nước cuốn trôi.Hoài vuốt mặt, nghiêng đầu nhìn chính mình trong gương. Một sự phảnchiếu xấu xí. Gương mặt Hoài trở nên gầy guộc, hốc hác và xanh xao tự baogiờ. Cô hỏi chính mình người con gái với nụ cười xưa cũ ngày hôm qua, saobiến đâu mất rồi, để nhường chỗ cho khuôn mặt xa lạ kia? Chính Hoài, biếtcâu trả lời mà...Hoài đưa tay vuốt mặt gương để làm mờ nó, xóa nhòa đi cái hình ảnh làmtâm trạng cô tồi tệ thêm. Vớ lấy chiếc khăn và lau khô người, vò tóc, lúc đó,điện thoại bàn phía ngoài đổ chuông. Hoài bước vội vã ra phòng khách để cóthể nhấc máy, kịp chặn đứng chuỗi âm thanh dồn dập, kéo dài dai dẵng theosự kiên nhẫn của đầu dây bên kia.Alo – Giọng nam đầu dây bên kia mang chút vui vẻ lên tiếng. Không chờtrả lời, anh tiếp: Đi ăn với anh không, cô bé?!. Hoài khó chịu đáp: Bâygiờ ư?!. Tiếng người con trai cười, nhanh nhảu: Vâng!. Thưa cô nương.Cô nương làm ơn chuẩn bị nhanh đi nhé, một tiếng nửa tôi có mặt đón cônương đấy. Không thể từ chối đâu, anh có thể nghe thấy tiếng bụng em đangréo ầm ĩ kia kìa. Nó đang phản đối cô chủ xấu xa của nó đấy!.Người con trai cười vang khi biết chắc mình lôi kéo được cô gái nhỏ, đắcthắng, anh cúp máy không để cô bé có thể phân trần thêm lời nào. Hoài đặtống nghe xuống, thở dài đặt bàn tay phải lên bụng mình, cô lắc đầu khi phảithừa nhận kẻ đáng ghét bên đầu dây kia đã nói đúng.Khoác chiếc cardigan dài màu xám, túm tóc bằng sợi ruy băng tím sang mộtbên, bỏ một tá thứ vào túi xách như một thói quen khi ra ngoài đường. Tắtđèn, Hoài rời căn hộ.3.Ngồi đối diện Đăng, Hoài lơ đãng theo tiếng nhạc trong headphone, một tayxoăn lọn tóc, một tay xoay xoay cốc kem trong tay. Đăng chau mày khóchịu, giựt dây headphone. Hoài ngước lên, ánh mắt thẫn thờ, vô hồn, chẳngnhặng xị ...