Thông tin tài liệu:
Chợt một ngày đôi chân mệt mỏi, toàn thân rã rời, trái tim thôi không còn nhiệt huyết, bờ vai nặng trĩu, thả tấm lưng uể oải xuống thảm cỏ. Ta nghĩ về những điều đã qua... Thoắt một cái mà sắp đã hai mốt năm, nhưng nếu không có phút nghỉ ngơi này có lẽ ta ngỡ mọi việc mới chỉ bắt đầu từ ngày hôm qua.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chợt một ngày đôi chân mệt mỏiChợt một ngày đôi chân mệt mỏi, toàn thân rã rời, trái tim thôi không còn nhiệthuyết, bờ vai nặng trĩu, thả tấm lưng uể oải xuống thảm cỏ. Ta nghĩ về những điềuđã qua...Thoắt một cái mà sắp đã hai mốt năm, nhưng nếu không có phút nghỉ ngơi này cólẽ ta ngỡ mọi việc mới chỉ bắt đầu từ ngày hôm qua. Mà dường như ta đang lừa dốimình thì phải, bao năm qua ta có làm gì đâu mà gọi là nghỉ ngơi. Chỉ là nhữngbước chân lang thang, một vài ý nghĩ hoài bão thoáng qua rồi vụt tắt, đôi lúc làkhúc du ca như kẻ hành khất lêu bêu. Thế thôi. Điểm lại, thấy mình nợ cuộc đờinhiều quá.Minh hoa ảnh. tintuchangngay4.wordpress.comTa nợ mẹ phút đau đớn tột cùng để được nghe tiếng khóc chào đời của thằng conbé nhỏ, nợ cha phút thấp thỏm mong chờ tiếng thở dài nhẹ nhõm: mẹ tròn convuông. Nợ mẹ những đêm không ngủ, nợ cha lời dạy dỗ bao ngày. Nợ mẹ nhữnggiờ chờ đợi cơm ta đi học về, nợ cha từng dòng mồ hôi dài nối tiếp. Nợ mẹ biếtbao là roi đánh, nợ cha nhiều ánh mắt buồn...Nợ con đường thuở ngây thơ đến lớp, nợ cổng trường thằng bạn đợi chung lối. Nợnhỏ bạn cánh phượng hồng quên ép sách, quên ghép hình cánh bướm để dán vàolưu bút. Nợ cô bé lạ bài thơ chưa gửi.Nợ mẹ quê nhà mòn mỏi ngóng trông những tháng ngày thằng con nơi đất kháchquê người. Nợ cha trên sóng dưới gió để ta được cười đùa với bạn bè. Nợ thầy câutrả lời còn dang dở, nợ cô giờ trốn học lang thang công viên. Nợ bạn những lờimượn tiền hẹn ngày đó, tháng đó sẽ trả rồi... lơ. Nợ anh em cùng xóm trọ lời nốidối là đi học bù, học thêm để hẹn hò cùng cô bé mới quen. Nợ cô bé lời nối dốingọt ngào rằng hôm nay ra biển thích hơn (để khỏi vào quán nước vì hết tiền).Gớm! Khiếp quá! Chậc chậc. Nhoáng một cái mà đãnợ tùm lum. Trông đâu cũng nợ. Ngoảnh đâu cũng nợ. Thậm chí nhắm mắt lạicũng... thấy nợ! Nợ ngập đầu. Nợ quằn cổ. Nợ đến... bạt mặt. Nợ tiền, ừ có. Nợtình, dường như. Nợ lời hứa, đếm không xuể... Ngẫm lại thấy nợ cũng... phong phúthật!Đấy, thấy nợ đành rành thế đấy mà có chịu trả đâu. Chỉ tổ giỏi đòi nợ là được cáilanh. Nợ đến hạn – gia hạn, đến hạn – gia hạn,... thế mãi. Thành thử ra một vònglẩn quẩn. Rồi... thấy thích. Đúng là kẻ thái quá! Kệ, riết rồi cũng quen; rồi đâm ra...nghiện nợ. Và vì nghiện rồi nên chẳng lấy gì làm xấu hổ cả. Nhớ lại cái lúc mới nợthấy sao mà nó thẹn, trong người lúc nào cũng thấy nằng nặng, đau đáu lời chaông: đã vay thì phải trả. Ừ thì trả, ta có quỵt ai đâu nào. Chẳng qua là ta... chưa có,hoặc... quên mà thôi. Thế mà bây giờ nợ càng nhiều lại càng thấy... thích. Khôngnợ gì cũng tìm cách để nợ cho bằng được!Và ta bỗng thấy mình dở hơi còn hơn thị Nở; nợ cũ chồng chất, tối tăm mặt mũichưa chịu trả mà còn nghĩ đến kế hoạch... nợ mới!Nợ cha mẹ rằng tháng này con đóng tiền học ngoại ngữ, thi chứng chỉ tin, đi thựctế... để hậu phương tăng viện trợ. Nợ cô bé mới yêu chiếc hôn... liều! Nợ chị laocông khi nhiều lần ta vứt rác lung tung. Nợ đèn đỏ nhiều lần lắc đầu nhìn ta vượt.Nợ thằng bạn hứa viết dùm nó... thư tình để tán gái (có lạc hậu không ta!)...Chết chết! Như thế này thì hỏng mất. Giấy nợ dài hơn tuổi đời thì làm sao sốngnổi. Như thế thì làm sao sau này ăn nói với... con cháu! Thôi thì nợ mới nợ cũ ta cốtrả cho rồi. Không thì vài năm nữa xuống dưới Diêm Vương ổng giận mà khôngchịu nhìn mặt đâu đấy. Nhưng mà đào đâu ra mà trả. Thây kệ, hát một bài xemnào: ta nợ cuộc đời hạt cơm xẻ đôi... ta nợ mặt trời từng tia nắng mai... nợ quêhương những khúc hát đưa nôi...