Không biết có phải sau những cơn mưa thì bầu trời trở nên trong xanh và quang đãng hơn hay sao…mà hôm nay, những tia nắng trở nên dịu dàng và ngọt ngào đến say đắm lòng người… .Bất chợt tôi cười cái suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu mình …..vì thấy hơi bị sến nhưng…thật sự mà nói thì đó lại là những cảm giác rất thật của tôi. Và nhanh chóng, tôi quyết định dậy sớm hơn
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chú chú...cô cô...và anh – em - phần 1Chú chú...cô cô...và anh – em - phần 1Chap.1Không biết có phải sau những cơn mưa thì bầu trời trở nên trong xanh và quangđãng hơn hay sao…mà hôm nay, những tia nắng trở nên dịu dàng và ngọt ngào đếnsay đắm lòng người… .Bất chợt tôi cười cái suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu mình…..vì thấy hơi bị sến nhưng…thật sự mà nói thì đó lại là những cảm giác rất thậtcủa tôi. Và nhanh chóng, tôi quyết định dậy sớm hơn – không “nướng” cho đếnkhét như mọi ngày.“Tôi yêu những gì đến tự nhiên, những câu nói thành thật…và yêu những ngàynắng…”. Đang líu lo đi xuống cầu thang thì tôi phải dừng lại…mẹ đang mắt chữ Omồm chữ A nhìn tôi :“ Ôi….hôm nay mặt trời mọc ở đang tây đấy à”. Biết mẹ mỉamai mình, tôi mỉm cười dịu dàng:”Thưa quí cô xinh đẹp…….điều quí cô vừa nóiđã xuất hiện ngay sáng nay. Và bây giờ, xin quí cô vui lòng tránh sang một bên chocon đi rửa mặt nào”. Mẹ cười rồi quay đi và tôi cũng nhanh chân lao vào phòngtắm….. . Hoàn thành xong “thủ tục” đầu tiên của một ngày, tôi xin phép mẹ đi ănmai. He he….hôm nay mình sẽ không còn bị các cô bán thức ăn chọc quê là ”chúangủ nướng” nữa…tôi nghĩ thầm^^>.Dắt chiếc xe đạp đáng yêu và có chút đáng thương vì mấy tháng qua chưa đượctắm gội ra đường, trong đầu tôi hiện ra bao nhiêu là món ngon: phở Tùng, Cao lầu,bún mắm, soup…..thêm cả món sữa milo… . Hít thật sâu cho từng luồng khi đi vàotrong cơ thể, chạy ngược xuống chân…rồi lên trên não…he he… . Đạp xe…chầmchậm, đạp 10 vòng rồi nghỉ giải lao, sau đó đạp tiếp, đây là cách đạp xe mà nhỏFogs định nghiã là đạp dưỡng sinh…con nhỏ này có lắm định nghiã vớ vẩnlắm…nghĩ đến nó thôi là thấy buồn cười^^. Đưa mắt nhìn qua những ngôi nhà,những hàng cây xanh được trồng ven đường đang lùi lại dần…nhìn những đoànngười đi trên đường, mỗi người một mục đích, một điểm đến nhưng trên mặt aicũng rạng ngời, chắc hẳn là họ đang rất hi vọng vào ngày hôm nay...một ngày mớivới những thành công mới. Và rồi tôi cười thật tươi - thật rạng ngời vì nghĩ rằng,đôi khi, không biết chừng, nụ cười của tôi có thể mang lại mộ niềm vui dù chỉ là vôtình cho một ai đó….trong ngày hôm nay. Bất chợt, tôi thấy có một em bé khoảngchừng 3-4 tuổi, được mẹ cho ngồi ở yên sau đang quay đầu lại vẩy chào tôi….nhưphản xạ, tôi đưa tay vẫy lại và cuời tươi hơn nữa…kèm theo một cái nháy mắt nhưkiểu mấy chàng trai đang “cưa” mấy nàng^^. “Ê! Tay đẹp mà sao vẫy gì mà cứngđờ thế!”-tiếng của một chàng trai…..he he, tôi cười nham hiểm thay cho lời trả đũa“có cần thi xem ai vẫy tay đẹp hơn không?”. Dù sao, tôi không nghĩ đó là một lờichê…mà tôi tập trung vào vế đầu hơn…cái vế mà có câu nói khen tay tôi đẹp í^^.Hí hí…cách đây mấy hôm có thằng bạn bảo với tôi rằng, tay gì mà giống con traithế…lúc đó tôi nữa tin nửa ngờ..humh…vì thằng bạn của tôi bị cận…ai biết đượcnó có nhìn nhầm hay không. Bây giờ thì tôi cam đoan rằng nó chưa đeo kính đúngđộ, chắc chắn là thế vì có người vừa khen tay tôi đẹp. Một món quà đáng yêu vàbất ngờ cho khởi đầu một ngày mới. Bạn thấy đấy, đôi khi, một nụ cười lại manglại cho bạn thật nhiều điều…vậy tại sao bạn không thủ một lần mỉm cười vớinhững người bạn gặp, dù là không quen…bạn sẽ thấy được điều diệu kì. Tôi camđoan đấy^^.Ôi…nắng...con đường…hàng cây…con người…tất cả những gì thuộc về nơi đây,thuộc về Hội An sao lại đáng yêu và đẹp như thế….có lẽ, do sống quen với nơiđây, chưa đi xa lần nào nên bình thường, chúng ta thường bỏ quên những nét đẹpcủa cuộc sống thường nhật xung quanh. Để rồi….một ngaỳ như ngày hômnay…bất ngờ nhìn lại, mới thấy Hội An ngày càng đẹp-lung linh^^.“Tèn tén ten…đến chết mất thôi…sao lại có ngừơi đẹp trai đến thế kia chứ”_tôi nóikhe khẽ. Một chàng trai, tầm 19-20 đang đạp xe ngược hướng với tôi….ôi….xinhquá đi…chàng này chăc là thiên hạ dệ nhị mĩ nam rồi (hí hí….chỉ có ở mức đệ nhịthôi…vì đệ nhất phẩi là idol của tớ…hớ hớ). Đang vui vẻ với suy nghĩ củamình…tôi chợt bật cười thành tiếng….bạn tin không, chàng này hình như chưa họcluật giao thông….đi xe bên trái, còn ánh mắt thì loạn xạ, hết nhìn trái rồi nhìn phảinhư mới lên thành phố lần đầu…ngố ơi là ngố… đẹp trai thế kia mà trông hơi“ngây thơ” nhỉ... ha ha ha. Chưa cười xong thì tôi phải trợn tròn mắt ngạc nhiên“Uả…..lạ ghê …sao chàng trai đó tiến lại gần mình thế nhỉ, hay là thấy được vẻđẹp tiềm ẩn của mình. Mà sao lại thế được cơ chứ, mình giấu “nhan sắc” kĩ lắmmà…trời ơi…sao mỗi lúc một gần….chết rồi, 4 mắt nhìn nhau….“Ầ…………...M……………….ẦM…………..”“Mèn đéc ơi…cái chân của mình, bị trầy rồi…không…không được...lúc này thìlàm sao mà nghĩ đến cái chân được cơ chứ, cái xe_tài sản đáng giá nhất của mìnhquan trọng hơn.”….Vừa lẩm bẩm tôi vừa nhìn quanh xem cái xe của mình ở đâu…. “Hên thật…nó vẫn ở đây….nhưng, sao bánh xe lại ra nông nỗi này, nó bị uốnthành hình số 8 mất rồi, sườn xe thì cong queo. Thế này thì còn gì là xe với cộ nữa.Đúng rồi, phải bắt đền thôi. Mà….mà….người đâm ...