Một cô bé nọ nuôi một con mèo con màu xám xinh xắn. Nhưng chú mèo con này rất bướng bỉnh, lúc nào cũng chỉ muốn làm theo ý mình. Một hôm chú mèo con định ra sân đi dạo, cô chủ nhỏ dặn: “Đừng đi xa, không có là lạc đấy”. Nhưng mèo con không nghe lời và đi thẳng vào rừng. Đi mãi, đi mãi, và thế là lạc mất đường về. Mèo con cứ đi loanh quanh trong rừng mãi mà không tìm thấy đường ra, mãi đến tận nửa đêm....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CHÚ MÈO CON BƯỚNG BỈNH CHÚ MÈO CON BƯỚNG BỈNH Một cô bé nọ nuôi một con mèo con màu xám xinh xắn. Nhưngchú mèo con này rất bướng bỉnh, lúc nào cũng chỉ muốn làm theo ýmình. Một hôm chú mèo con định ra sân đi dạo, cô chủ nhỏ dặn: “Đừngđi xa, không có là lạc đấy”. Nhưng mèo con không nghe lời và đi thẳngvào rừng. Đi mãi, đi mãi, và thế là lạc mất đường về. Mèo con cứ điloanh quanh trong rừng mãi mà không tìm thấy đường ra, mãi đến tậnnửa đêm.Bỗng đâu đó vang lên tiếng cú kêu. Mèo con sợ quá, ngồi xuống bên gốccây khóc sụt sùi.Có một chú thỏ con chạy qua, nhìn thấy mèo con đang ngồi khóc, chúbèn dừng lại hỏi: - Sao cậu lại ngồi đó?Mèo con trả lời: - Tớ lạc mất nhà rồi!Thỏ con ngạc nhiên: - Vớ vẩn chưa? Thế cậu là ai?Mèo bảo: - Tớ không biết. Tớ còn bé. - Thật là ngốc! Thế mẹ cậu là ai?Mèo trả lời: - Có một cô bé nuôi tớ thay mẹ.Thỏ con phá lên cười, rồi ngồi xuống đám cỏ bên cạnh gốc cây, vẫy taira chiều nghĩ ngợi. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng Thỏ con hỏi Mèo con: - Thế cậu có biết nhảy không? - Nhảy thì tớ biết quá, - Mèo con đáp. - Ôi, thế thì cậu là Thỏ con rồi, - Thỏ bảo – Đi thôi, tớ đưa cậu vềnhà.Thế là Thỏ và Mèo cùng nhau đi. Hai bạn nhảy qua một rãnh nước nhỏ,bỗng Thỏ con thắc mắc: - Này, sao tai cậu bé thế? - Cậu cứ hỏi rắc rối mãi! – Mèo con bắt đầu cáu – Tại sao với chả tạisao mãi! Tai bé thì đã sao nào? Bù lại đuôi tớ dài. - Thôi được rồi, - Thỏ con nói – thế thì đi tiếp vậy.Thỏ con dẫn Mèo con về khu vườn họ hàng nhà Thỏ sinh sống. - Mẹ ơi, - Thỏ con gọi mẹ – con tìm thấy một con Thỏ lạc trongrừng. - Được rồi, - Thỏ mẹ đáp – Cho nó ăn rồi dẫn nó đi ngủ đi, muộnrồi.Thỏ con lấy một lá bắp cải và chìa ra cho mèo con: - Này! - Này cái gì? – Mèo hỏi. - Này – cầm lấy mà ăn đi chứ còn gì nữa – Thỏ con giải thích.Mèo con cầm lấy lá bắp cải và oà lên khóc: - Tớ, tớ không biết ăn cái này – Mèo nói – tớ còn bé. - Làm gì nà cậu cứ “tớ bé”, “tớ bé” mãi, - Thỏ con nhại lại Mèo con– Tớ cũng còn bé đây, nhưng xem này, đấy…Thỏ giật lá bắp cải từ tay Mèo và cho vào mồm nhai ngấu nghiến chođến khi chỉ còn một tí cuống. Mèo con nhặt cái cuống bắp cải lên chùinước mắt. Thấy thế, Thỏ mẹ lại gần ngắm Mèo con và lắc đầu: - Ồ, không phải rồi, con không phải là Thỏ con. - Các anh chị Thỏ ơi! – Thỏ mẹ gọi to lên – Nhảy hết lại đây màxem con trai tôi mang về con thú gì này?Họ nhà Thỏ tập trung lại, nhìn ngắm mãi nhưng không ai biết con vật kỳlạ này là con cái nhà ai. Bỗng có một bác Thỏ khập khiễng chui ra từ bụicây và bảo mọi người: - Tránh ra cho ta xem nào.Bác Thỏ khập khiễng nhìn mèo con từ đầu đến đuôi, từ đuôi lên đầu, rồihỏi: - Thế con có biết trèo cây không? - Dạ, có, - Mèo con đáp. - Ồ, thế thì đi, ta đưa con về nhà. Ta biết con là ai rồi. Con là – Sócnhỏ. Trông này: tai thì bé, đuôi thì dài và có lông mượt mà. - Đúng rồi, đúng rồi! – đàn Thỏ reo lên – Thế mà mình không nhậnra ngay nhỉ?Thế là bác Thỏ khập khiễng nhảy đi trước, Mèo con chạy theo sau. Họđi qua một quãng đồng, bước vào khu rừng nhỏ và đến gần một gốc câyto. Gia đình nhà Sóc sống trong đó. Bác Thỏ khập khiễng đến cạnh gốccây to, ngồi xuống trên hai chân sau, rồi lấy hai chân trước đập đập vàothân cây: - Ai đó? – Sóc từ trên cây hỏi vọng xuống. - Tôi. Tôi là Thỏ khập khiễng đây, tôi dẫn Sóc con về cho bác đây. - Cứ để nó trèo lên đây, - Sóc trả lời – tôi đang bận lắm, tôi phảichuẩn bị thức ăn cho mùa đông.Thế là Mèo phải trèo lên cây. Trèo mãi, trèo mãi, cố gắng lắm mới lênđến nơi. Vừa chui vào tổ thì Sóc mẹ đưa cho một qủa thông: - Này cầm lấy, ăn đi.Mèo con xụ mặt xuống: Này, ăn lấy đi, này. – Nói rồi vứt quả thông đi. - A, dám hỗn thế hả – Sóc mẹ la lên – dám vứt thông đi hả. Cho -một roi bây giờ!Sóc mẹ giơ tay lên, nhưng bỗng dừng lại, nhìn kỹ Mèo con và bảo: Nhưng mà con không phải Sóc con! - Con không biết, - Mèo con trả lời – nhưng con muốn ăn. - Ta biết cho con cái gì đây? – Sóc mẹ tự hỏi – Con có muốn ăn -nấm khô không? Không, - Mèo nói – con muốn ăn chuột. - Ngốc thật, - Sóc mẹ bực bội – thế mà không nói ngay. Nói là -ta đoán được ngay con là Nhím nhỏ rồi. Chuẩn bị đi ta đưa con về nhà.Sóc mẹ đưa mèo con đến nhà Nhím. Nhận lấy con này Nhím ơi, người ta tìm thấy nó trong rừng -đấy! – Sóc mẹ bảo Nhím mẹ. Cứ để nó vào chỗ Nhím con, - Nhím mẹ đáp – Ăn chuột đi rồi -đi ngủ đi, muộn lắm rồi.Mèo con ăn no nê xong vào đi ngủ, nhưng vừa nằm xuống cạnh Nhímcon thì nó bỗng nhảy dựng lên. Ôi, ôi, - Mèo con hét lên – Cái gì chọc vào tôi đâu quá, - Mèo -con oà lên khóc.Mẹ Nhím tỉnh giấc, chui ra khỏi hang và nói: Ta biết làm thế nào với con bây giờ? Không phải Thỏ, không -phải Sóc, cũng không phải Nhím thì con là ai? Con không biế ...