Tôi ngồi chờ nơi hành lang. Chờ gì tôi cũng không chắc nữa. Tôi chờ chị mang tiền ra để làm thủ tục nhập viện. Và… thực ra tôi chờ chú nhiều hơn. Tôi cứ nhìn trân trân ra đường, không dám quay mặt đi bất cứ hướng nào, tôi sợ sẽ bỏ sót một người qua đường, trong đó có chú. Mỗi lần có người mặc áo xanh phóng qua, tim tôi lại nhảy lung tung trong lồng ngực. Rồi tim chảy nước mắt, không phải chú, dù biết chú cũng mặc áo xanh… Hôm nay thứ bảy, tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chú ơi!... Chú ơi!... TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGATôi ngồi chờ nơi hành lang. Chờ gì tôi cũng không chắc nữa. Tôi chờ chị mang tiền ra đểlàm thủ tục nhập viện. Và… thực ra tôi chờ chú nhiều hơn. Tôi cứ nhìn trân trân rađường, không dám quay mặt đi bất cứ hướng nào, tôi sợ sẽ bỏ sót một người qua đường,trong đó có chú. Mỗi lần có người mặc áo xanh phóng qua, tim tôi lại nhảy lung tungtrong lồng ngực. Rồi tim chảy nước mắt, không phải chú, dù biết chú cũng mặc áoxanh…Hôm nay thứ bảy, tôi học lớp nghiệp vụ thư ký và quản trị văn phòng cả ngày. Minh nhắntin hỏi tôi đã đi chưa, Minh đang chờ ở trạm xe buýt, nhớ ngang qua đó đón Minh luôn.Tôi “ok” và gửi vội dòng tin nhắn. Dắt chiếc xe khá nặng một cách khó khăn ra khỏiphòng, nhìn mình lần cuối qua tấm gương treo ở tủ, khoác chiếc ba lô trên lưng và tôi đi.Băng qua ngã tư ở cạnh nhà hàng Sonadezi, một chiếc xe từ trong con hẽm lao ra, tốc độkhông quá nhanh. Tôi nằm im bên cạnh chiếc xe choài giữa đường, máu chảy dòng từchiếc găng tay xuống chân, nhuộm chiếc tất và đôi dày trắng thành màu đỏ. Người đànông tuổi trung niên mang chiếc áo màu xanh dựng chiếc xe lên và đỡ tôi ngồi dậy. Máuvẫn chảy ướt nhèm chiếc găng tay và tiếp tục rơi xuống đất. Tôi mở mắt, không thấy đaunhưng máu làm tôi sợ. Người đàn ông rời tôi, lại với chiếc xe của mình, hình như nói gìđó tôi không nghe rõ: “gãy mất cái…”.Tôi hơi choáng, đứng lên rồi lại ngồi thụp xuống đường. Người ấy bảo tôi thôi đứng lên,đừng ngồi đó nữa, xe cộ chạy qua. Tôi làm theo như một cái máy…Người làm thủ tục nhập viện cho tôi – một bệnh viện tư bên mặt đường, có tên là Đakhoa Long Bình, tôi nhớ mang máng, không phải chị mà là anh rể. Ngồi ngoài hành langkhoảng ba mươi phút thì anh đến, giơ cánh tay tôi lên xem qua loa vết thương rồi lại quầylàm thủ tục. Chị y tá dẫn tôi vào phòng, bảo tôi nằm lên chiếc giường gần đó. Chị nói tíbác sĩ sẽ đến. Tôi gọi cho Minh nhưng nó tắt máy, chắc nó tưởng tôi đã đến nơi nên nhámáy cho nó lại. Tôi nhắn tin, bảo bị tai nạn nên chắc lên lớp muộn hoặc nếu không lênđược thì nhớ điểm danh dùm. Thầy bảo vắng quá một buổi sẽ không được thi, mà chủnhật tuần trước tôi đã nghỉ để thi anh văn rồi. Nó gọi lại, bảo chờ nó, chẳng học hành gìnữa, nó sẽ về liền. Nước mắt tôi chợt lưng tròng, vì lí do gì tôi cũng chẳng rõ nữa, nhưngtôi biết đã nhiều lần mình như thế. Khoảng mười lăm phút trôi qua, chưa thấy bác sĩ tới,chắc còn sớm, vẫn chưa đến giờ hành chánh…Người đàn ông mang áo xanh cúi người mân mê chiếc xe. Chú ngước lên nhìn về phía tôivà bảo trời ơi, sao còn đứng đó, mau đi lại Liên Chi đi, cái trung tâm y tế ngay gần đâynày. Người ở đâu mà không biết gì hết thế, làm ở đâu? Tôi cố gắng nói những từ có thể:cháu còn đi học ạ. Chú bảo thôi đi lại đó nhanh đi, chú sẽ lại liền, chỗ Liên Chi ấy, băngqua đường. Chú nổ máy xe tôi và đưa tay lái bảo tôi ngồi lên đi. Chú khoát tay ra hiệucho tôi bảo đi nhanh. Tôi luống cuống làm theo, lâu lâu lại cố nhìn về phía sau xem cóthấy chú không. Đến trước tấm biển có chữ phòng khám đa khoa Liên Chi to tướng, tôidừng lại. Cổng chỉ mở hé đủ để một người nghiêng mình lọt vào. Tôi cố chui vào phíabên trong, thò tay qua song cửa mở chốt trong bước vào. Không thấy ai cả. Tôi đứng nhìnmột lúc, rồi nhìn ra đường xem chú đã tới chưa. Dòng người vẫn chạy qua tấp nập nhưngkhông thấy chú. Từ bên trong, một anh thanh niên mặc quần đùi bước ra, xua tay bảo tôiđi ra và chốt lại cánh cửa. Tôi ngơ ngác nhìn cánh tay còn chảy máu của mình, chẳnghiểu gì cả. Ra đứng ngoài cổng, chờ thêm một lúc nhưng vẫn không thấy chú. Tôi nhờ chịhàng rong bán đồ ăn sáng bấm nút đề và nổ máy dùm rồi đi đến Đa khoa Long Bình, vì ởđây chỉ có hai trung tâm y tế. Lâu lâu, tôi lại cố ngoảnh về sau tìm chú. Nhưng chú nhưđang chơi trò trốn tìm giữa dòng người qua lại đông đúc. Đa khoa Long Bình đã ngaytrước mặt. Chú bảo vệ chạy lại dắt xe cho tôi và dìu tôi vào phòng. Chị y tá dáng vẻ cònngái ngủ chìa cho tôi cuốn sổ bảo điền thông tin. Tôi nhìn cánh tay phải còn nhỏ nhữngvệt máu đỏ tươi xuống nền nhà ngần ngại, chị nhìn theo tôi: “được rồi, đọc tên đi”. Tôi cốđọc tên mình bằng giọng miền trung đặc sệt, phải đọc đến lần thứ ba chị y tá mới ghixong tên tuổi và bảo tôi đóng tiền. Tôi bối rối khi số tiền lên tới hơn trăm ngàn, ngoài khảnăng trả của tôi. Tôi xin lỗi và kêu chị chờ một lúc để tôi gọi người nhà. Chị gái tôi nhấcmáy, hỏi gấp gáp ở đâu, và chỉ còn tiếng tút tút ở đầu dây bên kia…Ngồi chờ anh rể lấy thuốc và làm nốt mấy thủ tục xuất viện nơi chiếc ghế ngoài hànhlang, mắt tôi vẫn không bỏ sót bất cứ người nào ngoài đường. Những giọt nước mắt ứa ravà bò qua gò má nóng hổi. Thuốc tê dần tan và cảm giác đau bắt đầu gặm nhấm, bén rễ.Tôi nhìn hai ngón tay gần nhau quấn hai dải băng trắng còn run lẩy bẩy của mình, ngậmngùi. Nhịp tim của tôi như đang đập thình thịch nơi đầu hai ngón tay. Nhức buốt. Nhữngcảnh vật trước m ...